Tuy không thường xuyên rời khỏi Mai An Uyển, nhưng con mắt nhìn người vẫn luôn rất chính xác.
Trong số ba đứa con của phủ Ninh Vương, Lục Dụ An tuy luôn được coi là trưởng thành, thận trọng, nhưng sự thật là quá mức tầm thường, không hề có chút nhuệ khí nào! Mà Lục Văn Tú thì không cần phải nói đến, hôm nay đã được nhìn thấu hoàn toàn, chỉ là một thứ vứt đi!
Phủ Ninh Vương to lớn như vậy, lại chỉ có đứa con thứ này là năng lực xuất chúng, vượt xa hai đứa kia.
Huống hồ hôm nay hắn còn nhảy vào hồ nước lạnh thấu xương để cứu mình, về tình về lý mình cũng nên khen thưởng hắn.
Chỉ là, trong lòng Lão phu nhân cũng hiểu rõ, đích thứ có sự phân biệt, Lục Hoán đưa ra yêu cầu về tiền tài hay gì khác cũng được, nhưng nếu như muốn ngồi ngang hàng với hai đích tử, thì lòng tham cũng hơi quá rồi.
Nàng đang còn suy nghĩ, thì đã nghe Lục Hoán nói.
“Lục Hoán thích yên tĩnh không thích ồn ào, hi vọng nơi ở của ta sau này không có người tùy ý ra vào, mong Lão phu nhân đáp ứng.”
Ninh Vương phu nhân và Lão phu nhân đều hết sức kinh ngạc----
Lão phu nhân ngạc nhiên: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Giọng nói hơi lạnh của thiếu niên, không có bất cứ tâm tình gì: “Chỉ như vậy thôi ạ.”
Sắc mặt Lục Văn Tú đang quỳ ở dưới đất tái đi, Lục Hoán hắn có ý gì, thích yên tĩnh không thích ồn ào, đang bóng gió mỉa mai mình dẫn theo một đám người ồn ào đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-nuoi-lon-mot-chang-hoang-tu-benh-tat/502934/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.