Tôi nhanh chóng hồi hồn, vừa mở mắt ra đã thấy một y tá chưa bao giờ gặp đang cầm một ống tiêm nhỏ tiêm vào chai truyền dịch mà Đinh Mộc đang truyền.
Đinh Mộc lúc này đang ôm chặt iPad, nhưng đã trượt xuống sát gối trên giường, toàn thân mơ màng buồn ngủ.
Cảnh tượng này có thể với người khác không có gì lạ, nhưng tôi biết chắc chắn Đinh Mộc đã trúng chiêu rồi.
Trên iPad của cô ấy đang phát hình ảnh thần tượng của cô ấy khi vừa tắm xong, qua màn hình cũng có thể thấy rõ những giọt nước từ cơ bụng sáu múi đang lăn xuống.
Lúc này cô ấy lại ngủ sao? Lừa quỷ à!
Vừa mới hồi hồn, đầu tôi vẫn còn quay cuồng, tôi vội vã giơ tay lay lay Đinh Mộc trên giường, lắc mạnh tay cô ấy.
Y tá mất kiên nhẫn: "Đừng có động đậy."
Tôi hét lên: "Cô dừng tay lại! Cô tiêm cho cô ấy cái gì?"
Cô y tá nhăn nhó: "Tiêm vitamin thôi! Cô làm gì mà la lối om sòm vậy? Đây là bệnh viện chứ không phải nhà cô, có chút ý thức cộng đồng nào không vậy?"
Tôi suýt bị cô ta quát cho cứng người, nhìn kỹ lại, tôi thấy ống tiêm của cô ta đang phát ra ánh sáng xanh.
"Mẹ kiếp, có coi người ta là đồ ngốc cũng đừng có lừa trắng trợn vậy chứ!"
Tôi nhảy phắt xuống giường, cô ta cũng chẳng thèm giả bộ nữa: "Chuyện này không liên quan đến cô, tốt nhất là đừng có xen vào thì hơn."
Cô ta nói vậy nhưng tay vẫn không ngừng, cầm ống tiêm lao về phía động mạch của tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-nhan-gian-lam-am-sai/1732130/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.