"Không rõ nữa."
<
Đoàn Tứ Hải đáp lại: "Tôi thật sự đã nhìn thấy đầu của Tô Huyền Thiên, không nghĩ tiểu tử này vẫn còn sống."
"Nếu như không có gì thay đổi, thì tôi đã bị cậu ta lừa rồi, hoặc là cậu ta lừa Đổng Văn Thắng, hoặc cậu ta liên thủ với Đổng Văn Thắng lừa tôi."
Nói đến đây, biểu cảm của Đoàn Tứ Hải đột nhiên trầm xuống, cười lạnh nói: "Nhưng cũng chỉ là vấn đề nhỏ, cậu ta chưa chết, thì tôi có thể giết thêm lần nữa."
"Dựa vào tin tức nghe được, cậu ta giết Cát Bình ở cảnh giới nửa bước địa tông, đã cố gắng hết sức rồi, tối đa cũng chỉ ở cảnh giới nửa bước địa tông mà thôi, không đáng để sợ hãi." Đoàn Tứ Hải bình thản nói ra, giống như ăn chắc Tô Thương, căn bản cũng không xem Tô Thương ra gì.
"Ừm."
Thạch Hiên gật gật đầu, sau đó nhìn vào Tô Thương, khẽ cười nói: "Tô Huyền Thiên, cậu vừa nói cái gì, cậu muốn giết tôi, Jesus cũng không giữ được sao?"
"Đúng!"
Ánh mắt Tô Thương u ám, trầm giọng nói: "Chẳng qua là trước khi giết ông, nói cho tôi biết ông là ai, còn nữa, vì sao nhắm vào nhà họ Tô, có thể tôi sẽ để ông chết nhẹ nhàng hơn chút!"
"Ha ha ha!"
"Cho ta chết nhẹ nhàng hơn?"
Thạch Hiên nghe vậy, nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lớn, sau đó cười độc ác nói: "Tô Huyền Thiên, đây là trò cười hài nhất mà tôi nghe được gần đây đó, chỉ với cậu, cũng dám mở miệng ngông cuồng, thứ chó má không biết sống chết này!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2072843/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.