Nhưng bọn họ lo lắng cho sự an toàn của Tô Thương cho nên không màng tới đau đớn, cùng nhau đến thăm Tô Thương.
<
“Hoa thần y.”
Lúc này Tô Kiền Khôn hơi thở yếu ớt, nằm ở trên cáng, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vết thương của Tô Thương như thế nào? Viên đan dược cổ kia của ông rốt cuộc có tác dụng hay không?”
“Tô lão gia, ông yên tâm, thương thế của cậu ấy đã ổn định, huyết khí khô khốc đang hồi phục, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương cũng đã bình phục.”
Hoa Thời Mạc vuốt râu cười nhẹ: “Mọi người không cần lo lắng, sớm muộn gì Tô công tử cũng sẽ tỉnh lại, nhưng tôi không thể chắc chắn thời gian chính xác, có lẽ sẽ tỉnh lại ngay sau đó, hoặc có thể sẽ mất một hoặc hai tháng.”
“Như vậy sao.”
Nghe vậy Tô Kiền Khôn thở phào nhẹ nhõm, nở một nụ cười hiếm thấy: “Bây giờ tôi và Thần Binh đã bị tàn phế, Tô Thương là hy vọng duy nhất của nhà họ Tô, không thể xảy ra chuyện bất trắc, Hoa thần y, ông vất vả rồi, nếu không có ông, e rằng Tô Thương đã chết từ ba ngày trước.”
“Lão gia đừng khách khí, tôi và Tô công tử...”
Hoa Thời Mạc nhìn Tô Thương nằm ở trên giường, trong mắt hiện lên một tia kính trọng. Đây chính là sư phụ của mình đấy, cho dù làm hết sức mình cũng phải cứu được sư phụ, nhưng những lời này lại không thể nói cho cha con nhà họ Tô biết.
Hoa Thời Mạc mỉm cười, sau đó nói tiếp: “Tôi và Tô tử rất có duyên phận, cứu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2072858/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.