Vương Phú Quý tối sầm mặt lại, sau đó nghiêm túc hỏi: "Tô đại thiếu gia, đừng đùa nữa, tôi gửi cho cô gái bạo lực đó mấy tin nhắn liền, cũng đã gọi điện thoại, nhưng cô ấy không trả lời cũng không nghe máy, anh nói xem có phải tôi đánh mất cô ấy rồi không?"
<
Nhắc đến Lưu Sở Điềm, Vương Phú Quý lo được lo mất, khác với vẻ sôi nổi, hoạt bát và có chút rẻ tiền trước đây, cậu ấy như trở thành một người hoàn toàn khác vậy.
Tô Thương cũng không chọc ghẹo nữa mà nói: "Nếu cậu đã nghĩ muốn gặp Lưu Sở Điềm như vậy, thì đi đến thành phố mà tìm cô ấy, cậu chạy đến đây tìm tôi làm gì chứ."
"Tôi.."
Vương Phú Quý dừng một lúc, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, liền nói: "Suýt nữa thì quên mất, tôi đến tìm anh là có chuyện quan trọng, cha tôi nói tôi hỏi thăm xem, mấy hôm nay nhà họ Tô có chuyện gì phải không, có phải đã gặp phiền phức gì không, vì sao mà bác Tô và ông tội Tô vẫn luôn không thấy xuất hiện?"
"Cmn chứ, chuyện này cậu không nhắc đến, vừa đến là nhắc ngay đến chuyện Lưu Sở Điềm sao?"
"Ha ha, không phải do tôi quên mất hay sao chứ."
"Cmn, cái đồ thấy sắc là vô ơn!" Tô Thương tối sầm mặt lại, xém chút nữa chịu không được mà cho Vương Phú Quý một trận rồi.
Có điều.
Đây rõ ràng cũng là do quan hệ giữa anh ấy và Vương Phú Quý cực kỳ tốt mà ra, dù sao cũng là anh em tốt hoạn nạn có nhau.
Cha con nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2072962/chuong-429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.