Tô Thương gật đầu, không nói đến chủ đề này nữa, để tránh cho cảm xúc của Tinh Hà bị suy sụp.
<
Ngay sau đó, anh ấy chuyển chủ đề khác: “Tô Tinh Hà, thực lực của em là chuyện gì vậy, tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã đặt chân đến cảnh giới tông sư rồi.”
“Anh trai, không phải anh đã đoán ra rồi hay sao, em thực sự đến từ tông phái luyện võ thuật, nhà ở phía Nam tỉnh An Huy.”
Tô Tinh Hà trả lời: “Em bị sinh non, khi mới sinh ra suýt nữa thì chết rồi, may mà nhờ có bà cố nội thể hồ quán đỉnh*, đem hết công lực truyền lại cho em, có chân khí bảo vệ cơ thể, thì em mới có thể sống tiếp được.”
* Thể Hồ Quán Đính là một thành ngữ Trung Quốc; thể hồ: mỡ sữa đông đặc nhất, dùng để ví với chính pháp của Phật, tinh hoa của Đạo Phật; quán đỉnh: nghi thức xối nước lên đầu. Gộp cả câu nghĩa đen là dùng bơ sữa tinh khiết rưới lên đầu. Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn. Cũng có ý hình dung sự tươi mát dễ chịu.
“Còn về thân phận cụ thể của em, anh trai, cái này thì không tiện nói ra, em hơi **, đúng không nào?”
“Tên nhãi ranh cậu, xảo quyệt lắm.” Tô Thương nhìn Tô Tinh Hà một cái, không hề hỏi tiếp nữa.
“Anh trai, em vô cùng tò mò.”
Lúc này, Tô Tinh Hà nhìn sang Tô Thương, không nhịn được bèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2073019/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.