Sắc mặt của Trương Trọng Ngu vô cùng khó coi, vội vàng cúi người xuống, giải thích nói: "Thuộc hạ chỉ là hiếu kỳ, xin điện chủ trừng phạt."
<
"Lúc trước tôi từng nói, tôi không cảm nhận được khí tức của ông, bây giờ ông có thể lừa tôi, nói với tôi rằng ông không hề đi theo chúng tôi." Tô Thương nhìn Trương Trọng Ngu, nhíu mày nói: "Nhưng tại sao ông lại thừa nhận chứ?"
"Thuộc hạ không dám lừa dối điện chủ!" Trương Trọng Ngu mặt tràn đầy kính sợ nói.
"Hừ."
Tô Thương hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Tôi tin ông một lần vậy, không được phép có lần thứ hai!"
"Cám ơn điện chủ." Trương Trọng Ngu chắp tay nói.
"Trương Trọng Ngu, ông sống cũng đã lâu rồi, có nghe đến danh tiếng của Tô Vô Kỵ chưa?" Bỗng nhiên Tô Thương lại hỏi.
"Đương nhiên đã từng nghe tới rồi."
Trương Trọng Ngu gật đầu nói: "Tô Vô Kỵ, xưng bá một thời, nhưng ông ấy lên nhanh mà biến mất đi cũng nhanh, đúng như lời ông chủ Tô nói, biến mất một cách khó hiểu."
"Nhưng mà chuyện sau đó, tôi đều không nghe nói gì, nhà họ Tô ở Côn Luân sau khi bị tiêu diệt, Tô Vô Kỵ vậy mà lại xuất hiện lần nữa, lại còn bị thương nữa."
Khuôn mặt già nua của Trương Trọng Ngu tràn đầy hiếu kỳ nói: "Dưới gầm trời này, còn có ai có thể làm ông ấy bị thương chứ?"
Những câu hỏi này đều là ẩn số, Tô Thương cũng không thảo luận tiếp nữa mà lại hỏi: "Trương Trọng Ngu, đại hội võ thuật trăm môn phái năm nay được tổ chức ở đâu, lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2073141/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.