Hai tên bảo vệ cảnh giới tông sư, đều bị Hứa Sơn Cư xóa sổ.
Sau đó, Tô Thương nhanh chân đi vào địa lao, rất nhanh ở tại phòng giam bên trong, nhìn thấy hơi thở yếu ớt của Vương Phú Quý.
Bây giờ Vương Phú Quý bị dây xích sắt khóa lại, cố định ở trên một cái giá gỗ.
Anh ấy đầu tóc rối bời, mình mẩy đầy thương tích, toàn thân trên dưới đều là vết máu, không còn một miếng thịt nào nguyên vẹn nữa.
Điều khiến Tô Thương chịu không nổi nhất là, tay phải Vương Phú Quý cứ thế mà rũ xuống, lộ ra xương trắng, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau đớn rồi.
"Tô đại thiếu gia!"
"Tôi...Tôi thật khổ quá, giết tôi đi, nhanh giết tôi đi, để cho tôi chết được thoải mái..."
Vương Phú Quý đau đến không muốn sống nữa, sau khi nhìn thấy Tô Thương, khóc năn nỉ Tô Thương giết mình.
"Vương đại thiếu gia."
Tô Thương nhìn thấy người anh em tốt của mình bình thường luôn cười đùa cợt nhả, bây giờ bị tra tấn đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhất thời sống mũi cay cay, đáy mắt có chút nước mắt lập lòe.
Sau khi hít một hơi thật sâu, Tô Thương nhẹ nhàng nói: "Không cần phải sợ, tôi tới đây rồi, cậu cứ ngủ một giấc trước đi, tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Vừa nói xong, Tô Thương liền thổi một luồng linh khí vào trong cơ thể Vương Phú Quý.
Dưới tác dụng của linh khí, Vương Phú Quý lập tức hôn mê, vết thương trên người cũng đã dần dần khôi phục.
"Các người là ai, sao lại dám xông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2073377/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.