"Ha ha!"
"Tôi nói cầu xin ông khi nào vậy?"
Tô Thương tiến lên phía trước một bước, không gian tầng thứ hai khẽ rung động, uy thế khủng b0' ập đến, thân thể bị chèn ép của Tô Ma trở nên vặn vẹo, gương mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Ngay sau đó.
Tô Thương bỡn cợt nói: "Tô Ma, e rằng ông vẫn chưa rõ vị trí của bản thân ông nhỉ."
"Bây giờ ông là tù nhân của tôi, chỉ cần trong đầu tôi ý niệm một cái thôi là ông sẽ hồn phi phách tán, tôi còn phải cầu xin ông à?"
"Một câu nói, nếu như ông không hỗ trợ, thì tôi sẽ lập tức biến ông thành chất dinh dưỡng của tôi!"
"Khụ."
Tô Ma nhất thời sợ hãi, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó cười nói: "À chuyện kia, Tô Thương, cậu đừng tức giận, tôi nói giỡn với cậu mà thôi. Tôi chắc chắn sẽ giúp cậu chuyện này, tôi là bạn tốt của ông cố nhà cậu, tôi không giúp cậu thì ai giúp cậu đây, câu mau thu hồi uy thế lại đi."
"Như vậy còn được."
"Chờ tôi sắp xếp."
Tô Thương gật đầu, sau đó linh hồn lập tức rời khỏi tầng thứ hai của tháp Hư Không, trở về thế giới thực...
Ngay tại thời điểm này.
Trong căn phòng ở Xuân Quang Lâu.
Tô Thương đang ngồi khoanh chân, anh chậm rãi mở mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười.
Lần tiến vào tầng thứ hai của tháp Hư Không này, anh đã biết được không ít tin tức hữu dụng, chuyến này không uổng tí nào.
Thế nhưng.
Bởi vì mạnh mẽ tiến vào nên đã dẫn đến việc linh hồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2073910/chuong-1011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.