"Ừm."
Tô Thương lạnh nhạt mở miệng nói: "Dẫn tôi đến đó, đừng làm chậm trễ thời gian."
"Vâng."
Nam Cung Ngự kích động nói, sau đó liền bảo đông đảo cao thủ của gia tộc Nam Cung canh giữ ở bên ngoài, mình thì đi phía trước dẫn đường.
Trên đường đi, Tô Thương nhìn thấy gia tộc Nam Cung đang chuẩn bị linh đường, rất nhiều người hầu của gia tộc Nam Cung đều mặc đồ tang màu trắng.
"Nam Cung Ngự, đây là linh đường của ai vậy?" Tô Thương tò mò hỏi.
"Hồi bẩm cậu chủ, là... là... Thập Tam Lang."
Nam Cung ngự nghe vậy thì chần chờ một chút, cuối cùng thở dài một hơi nói ra: "Haizz, dù sao tôi cũng nuôi dưỡng Thập Tam Lang hai mươi năm, mặc dù nó không phải con của tôi, nhưng... haizz!"
Nói rồi, Nam Cung Ngự tiếp tục thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ đau buồn.
"Thập Tam Lang là tôi giết, Nam Cung Ngự, ông hận tôi ư?" Tô Thương nhẹ nhàng cười nói.
"Không không không."
Nam Cung Ngự vội vàng nói: "Cậu chủ, là ngài đã để tôi thấy rõ con người của tên khốn Thập Tam Lang, ngày đó ở trong mật thất dưới đất, tôi vẫn còn nhớ như in sự khinh miệt và chán ghét của nó dành cho tôi, nó căn bản không coi tôi là cha, sao tôi có thể vì nó mà hận ngài chứ."
"Chỉ là nó chết, tôi khó tránh khỏi có chút thất vọng mất mát, cho nên mới bố trí linh đường để tiễn nó đoạn đường cuối cùng."
Nam Cung Ngự sợ hãi nói: "Cậu chủ, nếu như cậu không thích, tôi sẽ lập tức cho người dỡ bỏ linh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2074987/chuong-1637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.