Cùng lúc đó, Trương Thanh Thủy đột nhiên ngồi dậy, từ từ mở mắt, trong đôi mắt không còn dáng vẻ ngây thơ, không rành chuyện đời của Trương Ngu Ca nữa, thay vào đó là một vẻ cực kỳ lạnh lùng.
"Anh là người ở đâu, sao tôi lại ở chỗ này, nói!"
Ánh mắt Trương Thanh Thủy, đột nhiên nhìn vào ngắm Tô Thương, mặt trầm như nước hỏi Tô Thương.
Có điều Tô Thương vẫn không trả lời, cô ấy liền hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thống khổ, ôm đầu nhìn như đau đến không muốn sống nữa.
"Ah!"
Trương Thanh Thủy nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu thảm, nước mắt nhanh chóng rơi xuống.
...
Lúc này.
Ngoài cửa.
Trương Mộ Cổ nghe được tiếng kêu của chị mình, đột nhiên sắc mặt biến đổi, cực kỳ lo lắng.
"Chị!"
Trương Mộ Cổ muốn đẩy cửa vào, có điều nghĩ đến chuyện Tô Thương đã dặn, anh ấy liền dừng bước lại: "Tô đại thiếu gia nói, tuyệt đối không được làm phiền anh ấy, nếu không thì chị mình sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Dù sao có Tô đại thiếu ở đây, chị của mình cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì, dù là mình đi vào, cũng không có chút tác dụng nào."
Trương Mộ Cổ lẩm bẩm trong miệng tự an ủi mình, nhưng trong phòng, tiếng kêu của Trương Thanh Thủy càng ngày càng thê thảm.
"Chó má, ông không được qua đây, nếu đến gần tôi, đừng trách tôi không khách khí!"
"Ah, cút ngay, mặc dù tôi đánh không lại ông, nhưng tôi có thể lựa chọn cái chết, ông nếu vẫn đến gần tôi một bước, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-o-thanh-pho-bat-dau-tu-tien/2075396/chuong-1894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.