Ôn Kỳ vô cùng hưởng thụ mà ngâm mình tắm rửa, đổi một thân quần áo mới, đứng ở trước gương sửa sang lại một chút.
Không giống với Hạ Lăng Hiên đẹp đến chói mắt, đánh sâu vào lòng người, nguyên chủ thiên về loại hình thanh tú nhã nhặn mang vẻ sạch sẽ, nhẹ dạ thiện lương, theo học lại là hội họa, nghiêng về mảng nghệ thuật. Bất quá đó là chuyện trước kia, bây giờ linh hồn Ôn Kỳ xuyên vào, chỉ đơn giản mỉm cười là có thể làm người trong gương khí chất đại biến, tinh thần sáng lạng.
Cậu đánh giá bản thân vài lần, vô cùng tự luyến mà cho rằng không hề thua kém Hạ Lăng Hiên, thu lại tâm tình, mở cửa đi xuống.
Trong phòng khách có mấy người đang ngồi, theo thứ tự là gia gia (ông nội),cha cậu cùng với người anh trai cùng cha khác mẹ.
Bọn họ biết tin liền gấp rút trở về, giờ phút này nhìn thấy cậu, trừ bỏ Ôn gia gia ở ngoài, còn lại đều kích động đứng lên.
Đại ca sắc mặt trầm ổn, hướng phía trước bước hai bước. Cha Ôn viền mắt đỏ lên, tiến lên ôm chặt lấy Ôn Kỳ một phen, run giọng nói: "Tiểu Kỳ!"
Ôn Kỳ gật gật đầu với mọi người, vào phòng ăn.
Mấy người sững sờ, hai mặt nhìn nhau hai giây, tiếp đó cha Ôn cùng đại ca hoàn hồn đi vào, phòng khách chỉ còn Ôn gia gia còn cẩn thận mà ngồi trên sô pha, đổi một chén trà sắp nguội. Một lát sau, chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy người đi ra, Ôn gia gia nhịn không được, dứt khoát cũng tiến vào nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-phai-dao-hon/2596281/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.