Nguyên chủ từ khi nhận thức Hạ Lăng Hiên cho đến giờ luôn mặc quân phục trên người, mà con người hắn cũng giống như quân trang vậy, làm việc nhanh gọn ổn thỏa, hiệu suất vô cùng cao, thậm chí là hoàn mỹ.
Điểm bất đồng duy nhất chính là cảm giác Hạ Lăng Hiên mang đến cho người khác.
Khiến người khác run sợ với gương mặt băng sương cá chết, lạnh như băng cự tuyệt người khác từ vạn dặm, cả năm đều trưng ra vẻ mặt mỹ nhân băng sương lạnh lùng, chẳng hề nhìn ra tâm tình.
Ôn Kỳ ngẫm nghĩ, thật là vô vị.
Nhân sinh không thể sống cuộc sống vui vẻ sảng khoái, là ý gì? Nhóm fan não tàn này rốt cuộc thích cái gì ở Hạ Lăng Hiên hả? Huống hồ với dáng vẻ của hắn liền có thể thấy được người này tính tình lãnh đạm, kết hôn cùng hắn ta khẳng định là rước cái con búp bê mặt lạnh về nhà.
Bất quá vào lúc này, mọi thứ đều không quan trọng.
Quan trọng là... hiện tại trời vẫn chưa sáng, Hạ Lăng Hiên khẳng định chưa về đến Hạ gia, mà trực tiếp đi tới Ôn gia. Thật không thể tưởng tượng được, này không phải là sau khi tỉnh ngộ hoàn toàn liền phát hiện bản thân thích nguyên chủ chứ? Hai người này mấy năm qua đã nói chuyện với nhau được bao nhiêu câu vậy?
Ôn Kỳ lắc đầu, ra hiệu người làm nhỏ giọng một chút đừng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, quay người trở về phòng.
Người làm bước theo hai bước: "Thiếu gia, ngài không đi xuống sao?"
Ôn Kỳ ngáp một cái, đóng cửa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-phai-dao-hon/2596283/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.