Cơ thể Trương Cường văng đi, lưng đập vào hộc tủ phát ra một tiếng vang rất lớn.
Ngăn tủ bị đụng trúng, đồ đạc trên tủ rơi xuống đất.Trương Cường cảm thấy tối mặt tối mũi, mọi thứ trước mắt quay cuồng, đến khi ông ta kịp phản ứng thì cơ thể đã ngã phịch xuống đất, những chỗ bị đụng trúng trên người đều đang đau đớn.Trương Cường hốt hoảng rướn cổ hét to với bên ngoài: “Cứu tôi với! Giết người rồi!”Thấy kêu cứu không có tác dụng, ông ta vừa sợ vừa nhìn Cố Thiệu, quát lên: “Tôi phải báo cảnh sát! Tôi muốn tố cáo các người! Đồ độc ác mấy người muốn ức hiếp tôi!”“Được đó.” Vẻ mặt Cố Thiệu bình tĩnh.
Ông có thả Trương Cường đi báo cảnh sát đi nữa thì đây cũng chỉ là xung đột dân sự bình thường.
Cùng lắm thì ông đến cục cảnh sát chịu phê bình cảnh cáo, chả làm sao hết.“Những việc tôi làm hiện giờ với ông chỉ là đang lấy tư cách là ba của cô con gái bị ông làm tổn thương.”Nói xong, Cố Thiệu không nhiều lời thêm nữa mà tiến lên trước, xách Trương Cường lên.Trương Cường cũng khá khỏe mạnh, nhưng chút sức lực này trước mặt Cố Thiệu hoàn toàn không dùng được.
Mặc cho ông ta cố giãy giụa thế nào cũng không tránh được việc chịu đòn.Cố Thiệu ra tay cực kỳ nặng.
Rất nhanh sau đó, mấy lời mắng chửi trong miệng Trương Cường biến thành những lời cầu xin tha thứ, tiếp đó biến thành tiếng kêu rên thảm thiết.Nhìn Trương Cường thê thảm, mấy người Vương Lục ở cạnh cũng không nhịn được run rẩy trong lòng.
Bọn họ rất hiếm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-quyet-dinh-di-tim-ba-ruot/1469244/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.