"Tôi cũng bị giống biến dị cắn được không? Anh không thể thương hại tôi chút sao, tôi sắp ch3t rồi! "
Dị năng giả phong hệ vươn cánh tay ra, khuỷu tay bị rách một lỗ hổng, bị hàm răng biến dị treo một cái.
Vân Xuyên vỗ vỗ lưng hắn, đưa lên một thuốc giải độc.
Dị năng giả phong hệ chủ động mở hai tay ôm lấy, nước mắt chảy xuống: "Chờ tôi ch3t, anh có thể dùng thi thể của tôi để làm bài tập, đừng phá vỡ khung xương là được, dùng hỏng thì chôn, hỏa táng tôi cũng có thể tiếp nhận. ”
“...... Nhưng cậu sẽ bốc mùi. "
Để cho người của căn cứ làm thành mẫu vật sẽ không thối rữa biến thối.
"Cậu nghĩ rất chu toàn." Vân Xuyên không biết làm biểu tình gì.
Dị năng giả phong hệ hạ thấp thanh âm, ở bên tai hắn thần bí nói: "Nơi tôi ở dưới ván giường giấu mười túi bánh quy, bọn chúng đều là của anh. "
"Rõ ràng ở chung không được mấy ngày, cảm giác giống như quen biết thật lâu, tôi vốn còn nghĩ anh lợi hại như vậy, sau này ôm chặt đùi của anh liền ăn uống không lo, kết quả tôi không có cái mạng này ô ô ô..."
Vừa nói, vừa nghẹn, vùi đầu vào bả vai anh cọ cọ.
Nghe thấy tiếng hít mũi.
Thân thể Vân Xuyên cứng đờ, gân xanh trên trán bốc lên, hung hăng nhắm mắt lại.
Bình tĩnh bình tĩnh, không cùng người ch3t làm như vậy, anh nên nhường nhịn một chút.
Khi dị năng giả phong hệ ngẩng đầu lên, bả vai Vân Xuyên lưu lại một vũng nước tối màu khả nghi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-rot-cuoc-co-phai-la-con-nguoi-hay-khong/652346/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.