Hơn một tuần mưa xuân dai dẳng, cuối cùng cũng đón được một ngày cuối tuần đầy mây và nắng.
An Du ghé tai sát cửa nhà Trần Thương, nói vào: “Có ai ở nhà không?”
Không nghe được tiếng động nào bên trong cánh cửa, nhưng rất nhanh nhận được câu trả lời: “Có.”
Cô đứng thẳng người, “Mở cửa.”
Trong khi Trần Thương ấn tay nắm cửa xuống, An Du lách qua kẽ hở bước vào.
Trong không gian tràn ngập ánh sáng, cô cười xán lạn, nâng túi vải trong tay lên.
“Em tới đây để giao đồ hộp cho Tuyết Cầu, là của một người bạn gửi từ Đức về.”
Trần Thương gấp chiếc áo chống nắng bằng voan mà cô cởi ra và treo nó ở ngoài giá treo, kín đáo úp mở sau lưng cô: “Như vậy mà đã xác định anh đang ở nhà?”
An Du quay lưng về phía anh, mở đồ hộp dụ dỗ Tuyết Cầu, liệu sự như thần mà nói: “Cuối tuần anh không thích đi chơi đâu.”
“Tay đỡ hơn chưa? Tiêm xong chưa?”
Trần Thương nói, tiến đến gần cô, khom người, chỉ chỉ vào mu bàn tay cô.
Trên bộ phận bị Tuyết Cầu cào chỉ còn lại chút màu hồng nhạt, An Du liếc mắt một cái, rộng lượng nói: “Tốt hơn rồi, em không thèm so đo với con trai của mình đâu.”
Tuyết Cầu ăn hết một nửa, bắt đầu hướng về phía An Du trở mình ngửa cái bụng, móng vuốt khoanh trước ngực như lấy lòng.
An Du thuận tay sờ sờ, nó vươn lưỡi liếm ngón tay tỏ vẻ thân thiết, xước măng rô nhỏ xíu cọ vào da thịt, mềm mềm ngứa ngứa, cô cười: “Tuyết Cầu vẫn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-se-khong-thich-anh-hat-thu/296117/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.