Gió đêm len lỏi mang theo hơi ẩm của rêu phong cùng hương thơm thoang thoảng như mùi gỗ tùng.
Làn gió lạnh từ con hẻm kéo dài thổi đến trước hai người đang ôm nhau, nhưng chẳng hề khiến họ cảm thấy giá rét.
Cam Mật được anh siết chặt trong vòng tay, mũi nhỏ khẽ hít lấy hơi thở lạnh lẽo nhưng ấm áp từ người anh.
Những suy nghĩ rối ren trước đó dường như tan biến trong khoảnh khắc.
Không biết đã ôm nhau bao lâu, cô rúc trong lòng Tống Mộ Chi, ngẩng lên để lộ nửa khuôn mặt nhỏ nhắn.
Đôi mắt hạnh nhân trong veo lấp lánh, cô khẽ hỏi: "Tại sao em vừa muốn gặp anh, anh đã xuất hiện rồi?"
"Có lẽ vì ai đó khá may mắn." Tống Mộ Chi nới lỏng vòng tay, cúi đầu nhìn cô, "Mỗi lần lén lút biến mất, đều bị anh tìm thấy."
"Thế nào mà lại gọi là biến mất chứ!" Cam Mật lập tức phản bác, bĩu môi, nhích người ra sau một chút, dụi đầu vào lòng anh, giọng có phần bướng bỉnh: "Một mình em cũng ổn mà!"
Dường như bị cô chọc cười, Tống Mộ Chi giả bộ muốn buông tay: "Vậy bây giờ anh thả em ra nhé?"
Chiêu này quả nhiên hiệu nghiệm.
Vốn còn đang cố tranh luận, Cam Mật lập tức khựng lại.
Cô nhanh chóng rúc vào người anh, vòng tay nhỏ bé ôm lấy eo anh.
"Không được không được." Cam Mật ôm chặt lấy anh, "Anh sao có thể như vậy… đã tới rồi cơ mà!"
"Em cũng biết anh đến rồi, vậy mà còn đẩy anh ra." Tống Mộ Chi cười nhẹ, ánh mắt quét qua khung cảnh xung quanh.
Tống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-song-trong-binh-mat-tu-nho/2552741/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.