Sau khi xe của ba Thẩm rời đi, Thẩm Đề mới bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Lâm Tuế đang đứng trong sân.
Lâm Tuế chỉ liếc nhìn hắn một cái, Thẩm Đề lập tức biến sắc, nở một nụ cười rạng rỡ với cô.
Hắn nhào đến trước cổng sắt, cười hì hì hỏi: "Tuế Tuế, sau này anh phải làm sao đây?"
Lâm Tuế né tránh ánh mắt của hắn, "Mẹ anh đâu?"
Chỉ có một mình hắn quay về, nghĩ thế nào cũng thấy sai sai, rõ ràng hôm qua người đi bệnh viện là hắn, kết quả người mất tích lại là mẹ hắn.
Thẩm Đề đáp: "Đi chữa bệnh rồi."
Bây giờ mới nhớ ra đưa bà ấy đi chữa bệnh?
Lâm Tuế lại hỏi: "Sao ba anh lại đột nhiên quay về?"
"Không biết." Ngoài miệng hắn nói không biết, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút gì là nghi ngờ, "Có thể là gần đây tiêu tiền hơi nhiều, bị ông ấy để ý rồi."
Nghĩ đến đây, Thẩm Đề cười khẩy một tiếng, "Em yên tâm, anh có rất nhiều tiền cho em tiêu, đừng có nghỉ coi anh là đại ca nha."
Lâm Tuế: "Bây giờ anh là nhân viên của tôi, chuyện đại ca thì tạm gác lại đã."
Lâm Tuế hơi lo lắng.
Bỗng dưng có cảm giác như bị người ta gửi gắm con cái.
Nhìn tên nhóc to xác đang ngóng trông mình ngoài cửa, cô thở dài một hơi.
Cuối cùng cũng mở cổng.
"Đi thôi, đến công ty."
Cô nhét đồ của mình và vali của Thẩm Đề vào cốp xe, sau đó lên ghế lái.
Thẩm Đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-streamer-bang-nhan-sac-donate-di/2899650/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.