Dịch: Bánh
Nhìn Thời Duyệt cùng Phó Du là biết ngay hai người này có dây mơ rễ má, biết đâu được Phó Du là người dạy Thời Duyệt hát nhỉ. MC thật sự rất muốn nhiều chuyện một chút, làm thế thì kiểu gì cũng sẽ có thêm một trận cười sảng khoái, nhưng dù gì thì Phạm Tinh Dương và Thời Duyệt cũng không phải nhân vật chính, mà thời lượng của chương trình cũng là có hạn.
Đạo diễn ở dưới sân khấu đã thúc giục rồi, MC có chút không đành lòng, y đảo mắt, nhướng mày, nói: "Có thể thấy được giữa Thời Duyệt và anh Phó có chuyện gì đó đúng không ạ, vậy đi, Tinh Dương và Thời Duyệt, hai cậu có thể xuống phòng phỏng vấn dưới sân khấu và tiến hành một cuộc phỏng vấn đơn giản được chứ?"
"Không thể......" nào. Thời Duyệt buột miệng thốt ra hai chữ "Không thể", còn chưa kịp nói xong đã bị Phạm Tinh Dương bịt mồm lại.
Đứa nhỏ chớp mắt, nhìn nghiêng về phía Phạm Tinh Dương rồi hơi chau mày.
Phạm Tinh Dương không nhìn về phía bạn của mình mà chỉ che miệng của người ta lại rồi cười với MC: "Không thành vấn đề ạ."
Vừa dứt lời, hắn đã vừa bịt miệng Thời Duyệt vừa kéo cậu lui xuống.
Trước khi bước xuống sân khấu, Thời Duyệt vẫn không quên vẫy tay chào Phó Du đang ngồi ở dưới, còn vô cùng muốn đặc biệt nhắc riêng cho anh chuyện mời cơm mình vào tối nay.
Dưới sân khấu, Phó Du cau mày nhìn Phạm Tinh Dương chằm chằm, thằng nhóc thúi này cũng không biết đỡ phía sau cổ cho Thời Duyệt nữa, lỡ làm ngộ thương người ta rồi biết làm sao bây giờ hả!
Phạm Tinh Dương - kẻ vất vả lắm mới lôi được Thời Duyệt xuống sân khấu - bỗng cảm thấy như đang có gai đâm ở sau lưng vậy, hắn quay đầu lại theo bản năng, vừa hay lại bắt gặp được ánh nhìn đầy bất mãn của ông anh nhà mình.
Giây tiếp theo, anh họ của hắn đã chuyển sang nhìn về phía sân khấu mà không thèm nhìn hắn nữa. Phạm Tinh Dương sờ tóc, trong lòng có thật nhiều dấu chấm hỏi, không lẽ màn trình diễn trên sân khấu của hắn đã làm ông anh này không hài lòng rồi sao?
Phạm Tinh Dương lắc đầu, hắn vừa giúp Thời Duyệt tháo headset vừa nhíu mày, nói: "Sao cậu ngốc thế hả, nhận phỏng vấn như thế thì cậu sẽ có thêm nhiều cơ hội tăng độ nhận diện trước công chúng đó! Cậu xem cậu đi, còn chưa có tác phẩm nào, chỉ mới tham gia một chương trình mà thôi, vẫn chưa có được bao nhiêu mống fan cứng cả, toàn là người ủng hộ qua đường thôi đấy. Không tăng độ nhận diện thì cậu lấy cái gì để hút fan, rồi làm sao nổi tiếng được hả!"
Thời Duyệt lại cảm thấy chả sao cả: "Thì tớ cũng có nghĩ tới việc muốn nổi tiếng đâu."
"Vào showbiz mà không muốn nổi thì cậu còn muốn gì!"
"Có việc làm chứ gì, kiếm tiền sống thoải mái qua ngày là được rồi!" Thời Duyệt trả lời như thể đó là một lẽ đương nhiên.
Cậu chưa từng muốn nổi đình nổi đám, cũng chả muốn kiếm những khoản kếch sù. Đừng trông cậu ham tiền như vậy mà nghĩ như thế, đó là vì sự bần cùng đã gây ra ảnh hưởng đến cuộc sống của cậu mà thôi, khi dư dả được chút rồi thì cậu cũng sẽ chả phải suy nghĩ về việc kiếm tiền như thế nào mỗi ngày nữa.
Phạm Tinh Dương dừng lại, hắn chợt nhận ra một điều rằng, Thời Duyệt đang xem tất cả các hoạt động thương mại và phi thương mại dạo gần đây thành "việc làm", chứ không phải là một bước đệm để trở nên nổi tiếng.
Vì cậu không có tham vọng về việc trở nên nổi tiếng, không có ý muốn dựa dẫm vào người khác, vậy nên dù có ở chung với những người quyền lực trong giới, cậu cũng luôn có thái độ khiêm tốn, không kiêu ngạo cũng chả bợ đỡ xu nịnh, lúc nào cũng tự do thoải mái.
Cũng giống hệt như lúc mới tới《 Hoan Nghênh Về Nhà 》 vậy, dù ban đầu người này chỉ muốn làm một bình bông không chiếm spotlight của người khác, nhưng sau khi được mọi người cho phép buông thả, cậu thật sự đã có thể giải phóng cho bản thân mình, và một khi đã được giải phóng, cậu đã không còn chút e dè đắn đo nào, thậm chí còn bắt cóc luôn cả đạo diễn.
Trong lòng không có dã tâm, không có toan tính, vậy nên mới có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, luôn dám nói lên chính kiến của mình.
Nhưng hắn vẫn không thể không lên tiếng khuyên nhủ Thời Duyệt: "Sau này cậu cũng không nên nói chuyện quá tùy tiện như thế nữa, giống như lúc nãy cậu vừa xém từ chối MC vậy đó, anh ấy là người dễ tính thì không sao, nhưng lỡ như gặp phải ai đó có tính hẹp hòi hay để bụng, thì sợ là người ta sẽ nghĩ cậu không chừa thể diện cho họ mất, rất dễ gây mích lòng. Trong giới giải trí này, mấy người như thế là những người khó đề phòng nhất, không khôn khéo thì họ sẽ chèn ép bắt cậu ra khỏi giới đấy."
Thời Duyệt nhìn hắn với vẻ ngây ngốc, một lúc sau, cậu nở một nụ cười thật tươi: "Hầy, có gì to tát chứ. Rời khỏi giới giải trí thì cũng có sao, cùng lắm thì về nhà thừa kế tài sản của gia đình thôi!"
Nhà giàu nứt đố đổ vách mà, về nhà nằm không cũng không lo chết đói.
Khóe miệng Phạm Tinh Dương giật giật, nói thế mà cũng được à? Trên Weibo thì toàn là cỏ cây hoa lá rồi nào là con ngỗng nhà hàng xóm, vậy thì tài sản gì cơ chứ!
Nhìn thấy vẻ không quan tâm của Thời Duyệt, Phạm Tinh Dương mím môi, không nói gì thêm nữa, hắn thầm nghĩ, sau này phải bảo trợ lý để ý nhiều hơn đến những luồng tin tức về Thời Duyệt mới được, kẻo một ngày nào đó nếu đứa nhỏ này thật sự gặp chuyện, hắn còn có thể cứu vớt kịp thời.
Có thể gặp được một người không có dã tâm, vừa vui vẻ lại hợp cạ với mình như vậy trong giới giải trí đầy những tham vọng cùng toan tính như thế này thật sự đúng là không dễ dàng gì, hắn thật sự không muốn mất đi người bạn này.
Hai người đi đến phòng phỏng vấn theo hướng dẫn, nhân viên phụ trách phỏng vấn đã đợi sẵn bên trong rồi. Cả ba chào hỏi nhau một cách đơn giản, người nhân viên kia mỉm cười, nói: "Theo như chúng tôi được biết thì tiết mục ca hát của Thời Duyệt trong 《 Hoan Nghênh Về Nhà 》 rất là...... lạc quẻ. Nhưng trong màn biểu diễn lúc nãy, cậu lại ngân được một đoạn vô cùng hoàn hảo."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.