Tôi không biết tại sao thằng Sơn biết chuyện tôi ngủ ở nhà con Mận tối hôm trước.
Có thể lúc tôi đem cơm qua nhà con Mận hoặc lúc tôi từ nhà con Mận đi ra vào sáng hôm sau, nó nhìn thấy.
Trưa, bắt gặp tôi xách gà mên đi lơn tơn ngoài đường, thằng Sơn lò dò tiến lại:
- Mày đem cơm cho con Mận hả?
Tôi hỏi lại, giọng đề phòng:
- Sao mày biết?
- Chuyện gì mà tao không biết! - Sơn bĩu môi - Tao còn biết hồi hôm mày ngủ ở nhà con Mận nữa kìa.
Tôi giật thót, trong tích tắc một cảm giác bất an xâm chiếm lấy tôi. Vụ hỏa hoạn nhà con Mận vô tình làm âm mưu đen tối của Sơn cháy ra tro.Chuyện ba con Mận vỡ lở, nó không còn cớ để đe dọa con Mận nữa. Có thể vì vậy mà nó đâm ra tức tối và tìm cách bêu xấu nhỏ bạn tôi.
Tôi lo đến quặn ruột, lật đật thanh minh:
- Mẹ tao bảo tao qua ngủ để giúp nó trông nhà.
- Ha ha, trông nhà! - Sơn cười hô hố và giở giọng mất dạy - Chứ không phải mày qua ngủ với nó để làm chuyện này hả?
Thằng Sơn lại ngó ngoáy mấy ngón tay để trêu tôi.
- Ma bắt mày đi! - Tôi tím mặt - Tao đâu có tồi như mày!
Tôi giận dữ nắm chặt cái quai xách gà mên, bỏ đi một mạch. Nếu không vì con Mận đang đói bụng, tôi đã nện cái gà mên cơm lên đầu thằng Sơn rồi.
Ở phía sau, giọng đểu cáng của thằng Sơn vẫn tiếp tục đuổi theo tôi:
- Nếu mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thay-hoa-vang-tren-co-xanh/2159002/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.