Sau khi tan học, tôi uể oải lê lết cái thân xác đã nặng nay càng nặng hơn vì thêm đống quần áo trên người. Hoàn toàn không thèm quan tâm đến xung quanh, tôi chỉ mải lẩm bẩm than thân trách phận. Và cũng từ cái việc đó mà tôi lại có cơ hội được thử lại cảm giác năm xưa, bịt mũi bằng khăn tẩm thuốc mê. Một mảnh trắng xóa bao phủ đầu óc tôi và tôi cũng như rơi vào một khoảng không vô định. Khi tỉnh dậy thì cũng giống như lần trước, xung quanh tôi là một môi trường ẩm thấp và bẩn thỉu, tại sao bọn nó không chọn chỗ nào sạch sẽ một chút nhỉ?
“Két” tiếng cánh cửa gỗ cũ kĩ kẽo kẹt vang lên một tiếng càng làm nổi bật thêm sự âm u và hoang vắng ở đây, chắc là có người tới, tôi vội vàng nhắm mắt và giả vờ như mình còn chưa tỉnh dậy. Tiếng đế giày “cộp cộp” vang lên mang đầy vẻ đáng sợ, tất cả những âm thanh đang phát ra đều hòa quyện cùng với tiếng mưa rơi rả rich ở bên ngoài. “Đùng đoàng!” tiếng sấm chớp vang lên và kèm theo ngay sau đó là một vệt sáng lóe lên trong chớp mắt, mọi thứ lúc này thật là rùng rợn.
- Hình như nó chưa tỉnh.
- Đừng có bị nó lừa chứ, cậu không thấy nó đã tỉnh rồi sao?
Có vẻ như diễn xuất của tôi không được tốt cho lắm nên cái con người đầu sỏ kia đã phát hiện ra, nhưng tôi vẫn ngoan cố không mở mắt. “Ào” một dòng nước lạnh dội thẳng vào đầu làm đầu tôi đau nhức, những giọt nước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-the-toi-ma-khong-lam-cho-co-yeu-toi-thi-toi-khong-mang-ho-tran-nua/2592850/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.