Editor: Động Bàng Geii
Beta: Lime – Berry
..o0o..
Đôi mắt bị che kín khiến cho mọi giác quan khác càng đặc biệt trở nên rõ ràng hơn.
Bùi Nhiên nghe thấy tiếng lá cây xào xạc đung đưa trong gió đêm, còn có cả nhịp tim của Nghiêm Chuẩn.
Mãi đến khi cửa ban công bên cạnh đóng lại, rèm cũng bị kéo đến kín mít thì bàn tay đang đặt trên mắt cậu mới chịu rời đi, trên mí mắt vẫn còn lưu lại độ ấm của lòng bàn tay ấy.
“Cậu ta còn con nít, không biết giữ mồm miệng.” Yên lặng một hồi, Nghiêm Chuẩn chợt nói.
Đầu Bùi Nhiên hơi ngước lên, vẫn duy trì góc độ hôn môi vừa rồi, còn có hơi mê man chưa lấy lại được tinh thần: “Sao cơ?”
“Phải dặn trước thì cậu ta mới biết giữ bí mật.” Nghiêm Chuẩn hơi rủ mắt xuống, hỏi: “Em có muốn giữ bí mật không?”
Đường nét trên cằm của Nghiêm Chuẩn rất đẹp, Bùi Nhiên nhìn vài giây, mới ngước lên nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Nếu anh muốn giữ bí mật thì cứ giữ bí mật.”
Hai người bọn họ như đang vè đọc nhịu(*). Nghiêm Chuẩn nở nụ cười, giọng nói hơi trầm hòa lẫn vào trong màn đêm: “Không muốn, cho đến bây giờ đều chưa từng nghĩ đến.”
(*) Vè đọc nhịu là một trò chơi ngôn ngữ truyền thống của Trung Quốc, là những thi pháp đơn giản, thú vị tạo thành từ một số phép điệp âm, từ điệp âm hoặc những từ phát âm tương tự giống nhau, những từ có nghĩa, yêu cầu phải khi đọc phải thật nhanh, vậy nên lúc đọc lên cảm thấy tiết tấu mạnh và
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-ban-trai-cau-tu-rat-lau-roi/481020/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.