Editor: Lime – Berry
Beta: Geii
..o0o..
Trước trận thi đấu của TZG hai ngày, Nghiêm Chuẩn thu thập hành lý chuẩn bị rời đi.
Huấn luyện viên ngồi bên cạnh khuyên anh: “Ở đây không được thoải mái à? Sao lại muốn quay về?”
Nghiêm Chuẩn không ngẩng đầu: “Ở đây quấy rầy mọi người huấn luyện.”
Huấn luyện viên nói: “Đừng nói như vậy, có cậu ở đây còn giúp anh giám sát tụi nó ấy chứ.”
“Em sắp thi rồi, không có thời gian để giúp bọn họ huấn luyện nữa.” Giọng điệu của Nghiêm Chuẩn rất lạnh lùng.
Huấn luyện viên mắng anh một câu không lương tâm, đóng cửa lại hỏi: “Thật sự không có dự định quay trở lại chơi sao?”
Nghiêm Chuẩn rũ mắt, toàn bộ cảm xúc đều được giấu vào trong đôi mắt ấy, kéo dây kéo một cái: “Không có ý định.”
Nghiêm Chuẩn khoác balo lên một bên vai bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Hứa Hoán đang nằm trên ghế sa lông, cầm mũ bóng chày của anh nhìn tới nhìn lui, sau đó áp lại gần mặt mình hít một cái.
Nghiêm Chuẩn rút mũ từ trong tay hắn ra, cau mày: “Làm cái gì vậy?”
Lâm Hứa Hoán mở to hai mắt, vô tội nói: “Thì mua không được nên em mới muốn nhìn một chút mà. Ài, trên mũ anh có mùi gì vậy? Thơm thật đấy, không trách mấy hôm trước anh cứ cầm ngửi miết.”
Những người khác đang nằm nghỉ ngơi nghe vậy đều cảm thấy quái lạ mà nhìn về phía họ.
Tay đột kích thả chân gà trên tay xuống: “Này này này, cho em ngửi thử với, anh xịt nước hoa lên đó à?”
Nghiêm Chuẩn không thèm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-ban-trai-cau-tu-rat-lau-roi/481043/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.