Chiếc xe đằng sau lao xuống biển. Một cái gì đó tức trong lồng ngực. Cảm giác như tim ngừng đập và như phổi thiếu oxi.
.
.
.
…Nước tràn vào khoang mũi. Cái cảm giác ngộp thở và khó chịu. Đầu va chạm mạnh. ..Máu…
Bệnh viện
-Dậy đi! Dậy đi! Tên khốn này, cậu là người khơi nguồn câu chuyện và giờ lại muốn nó kết thúc như thế này sao? Tên khốn, dậy đi, hức hức…
Hai dòng nước mắt cứ tuôn ra, nó, một bộ quần áo bệnh nhân được khoác trên người, trắng trắng, rộng thùng thình không hợp với bản thân. Nó lay cậu, nó chạm vào người cậu, cái con người đang nằm yên trên giường bệnh. Đôi mắt kia dường như không mở ra, tim cũng dường như không còn đập mạnh khi ở gần nó.
-Bình tĩnh nào Vy, cậu ta không sao đâu. Đừng kích động như vậy.
Vũ kéo nó ra khỏi giường bệnh, ôm nó từ đằng sau rồi lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt kia. Trong lòng không mấy dễ chịu nhưng Vũ biết, cậu nên im lặng lúc này.
Bầu trời rất xanh, một vệt màu vàng kéo dài phía cuối làm cho cái khung cảnh buổi chiều càng thêm u ám. Đặc biệt trong cái hoàn cảnh này, trong cái bệnh viện đầy mùi ete.
-Bác sĩ bảo đã qua nguy hiểm rồi sao tên này còn chưa dậy nhỉ? Hay đang ngủ?
Câu nói đùa của Thành dường như chẳng có tác dụng gì trong cái hoàn cảnh này. Mọi người đều hướng ánh mắt về cái người đang nằm trên giường bệnh kia. Mỗi người một cảm xúc, nhưng có lẽ, họ đều lo lắng cho cậu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617314/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.