-Này, hôm nay tôi đã gặp 1 cậu bé rất dễ thương nhá.
Mẹ nó cười và thao thao bất tuyệt với bố nó.
-Cậu bé nào cơ?
-À, tôi gặp cướp….
-Sao vậy? thế có sao không , tôi đã ấy cậu đi với bà rồi mà, hừ, làm việc thật là…
Bố nó tỏ vẻ tức giận, bất cứ ai động vào gia đình nó thì bố đều như vậy.
1 thứ tình cảm cao đẹp và thiêng liêng
Cái mà nó quý nhất trên đời này.
-Thôi mà ông…là tại tôi bảo muốn đi mình nên kêu mấy cậu đó về trước….nên thế mới gặp cậu bé dễ thương đó chứ…hì, cậu bé khôi ngô lắm…lúc đỏ mặt á…dễ thương vô cùng luôn.
-Bà bị cướp ở đâu? Cái thằng khốn nào dám làm thế…?
-,,,,ước rì có cậu con trai như thế nữa!!
-Bà có 2 người con đáng yêu như vậy mà vẫn muốn có thêm sao?
Cười hiền, ông nói với bà.
-Vậy nhận con nuôi đi, tôi sẽ tìm hiểu cái cậu đó cho.
-Thôi không cần đâu, tôi chẳng biết gì về cậu bé đó…nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi mà.
****
“ Cậu đang làm gì vậy?”
“Để làm gì?”
“Tôi bị thương!”
“Đang bận!”
“Đau!!”
Vũ nhắn tin cho nó
Những tin nhắn ngắn ngủi nhưng nó cũng làm cậu đỡ mệt hơn đôi chút.
Hít 1 hơi thật sâu, cậu nhắm mắt.
Nó cất điện thoại vào túi, không trả lời nữa.
Ngẩng mặt lên, cười nhếch môi.
-Cậu đứng đấy nãy giờ để hóng gió à?
Khuôn mặt Trang vẫn thất thần, cô ta không thể ngờ rằng mọi chuyện lại trở lên nghiêm trọng như vậy.
Tuy độc ác nhưng cô ta chỉ quen ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617373/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.