-Xin lỗi, tôi đến muộn!
-Không sao, là do tôi đến sớm.
Chuyện lần trước…
-Là do tôi!
-Không sao cả 2 người cùng nói.
Hôm nay Tuấn lại hẹn nó ra ngoài,
2 người hẹn hò mà cứ như không vậy, không nhắn tin, không gọi điện, không có những câu chúc thân mật vào buổi tối, chưa có cuộc hẹn hò nào đúng nghĩ.
Nghĩ đến chuyện này, Tuấn buồn.
-Ê, bị gì thế?
Nó hỏi khi thấy Tuấn đờ mặt ra.
-Hì, không có gì
Cố nở nụ cười giả tạo, Tuấn nhìn nó.
-A, chúng ta đi đến nơi này đi!
Nó tỏ ra hứng khởi, đứng dậy, kéo tay Tuấn lên.
-Đi đâu?
-Cậu sợ tôi bắt cóc lắm hả?
Khuôn mặt cả 2 người rạng rỡ, dù biết, dù biết đó là khuôn mặt giả tạo của nó nhưng cậu vẫn thấy vui.
Nở nụ cười hạnh phúc nhưng Tuấn chợt nghĩ đến cái tương lai đen tối, có thể là ngày mai, là ngày kia, là tuần sau, hay tháng sau,…cậu biết cậu sẽ đau, nhưng…
-Dù thế nào tôi vẫn muỗn là người đi trước và kéo cậu đi cùng.
Đang đi phía sau nó Tuấn bỗng dưng chạy vụt lên, nắm lấy tay nó, dẫn đi.
-Này, cậu có biết tôi định đi đâu không hả?
-Không!
1 câu trả lời rất ngây thơ.
-Đồ ********!
Nó liếc mắt nhìn Tuấn, bàn tay đang được cậu nắm chặt nóng dần lên, nó không nghĩ sẽ có ngày như vậy?
Rẽ trái
Rẽ phải
Đi thẳng
-Dừng lại!
Nó hét to làm Tuấn giật mình, đột ngột dừng lại., làm nó đi đằng sau bị đập mạnh vào cậu.
-Cậu đứng nguyên ở đây!
Nó chỉ tay xuống đất, ra lệnh.
Khuôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617422/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.