Chạy theo cậu, giờ chả có việc gì làm ngoài chuyện này cả. Nhưng đang đi thì nó bỗng thấy 1 dáng người rất quen đi qua. Dáng cao, cái người mà nó không thể quên, cho dù có hoá thành tro.Nó đứng lại nhìn người đó, và hắn cũng quay lại nhìn nó.
Khác…khác quá…quá khác…nhưng mà nó vẫn có thể nhận ra.
Là Tưởng, cậu ta đã làm gì từ cái bữa tiệc ở nhà tổng thống? Mất tích? 1 con người như cậu ta mà cũng có lúc biến mất không tung tích sao?
Sau bữa tiệc hôm đó, cậu đã thực sự biến khỏi tầm mắt nó mà không có bất cứ dấu vết nào? Tại sao?
GIỜ cậu ta rất khác. Khuôn mặt không còn như xưa mà dài và góc cạnh hơn nhiều. Đôi mắt không còn 2 mí mà là 1 mí….cậu đã thay đổi.
Nó đang nhìn chằm chằm vào Tưởng, nó thực sự đã quên mất sự tồn tại cũng như vết thương cậu gây cho nó trong suốt thời gian qua. Thật vui vì điều đó. Nhưng giờ nhìn cậu ta tiều tuỵ thế này, bỗng lòng nó lại dao động, dù chỉ 1 chút thôi. Tình cảm trong lòng con người không thể nói từ bỏ là có thể bỏ. Nó là 1 thứ rất mơ hồ, tuy có thể chạm đến nhưng có rất ít người đạt đến đỉnh cao của sự hy sinh. MỐi tình đầu, thường gọi là mối tình khắc cốt ghi tâm. Có thể quên, có thể bỏ thứ tình cảm đó trong 1 góc khuất nào đó nhưng 1 khi đã nhớ lại, 1 khi bỗng tìm thấy nó ở đâu đó thì chắc hẳn ai cũng có thể dao động. Nó bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617444/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.