Chiếc xe đang tới, gần…rất gần…
Nó sợ sệt, nó rơi nước mắt, chân nó cứ chôn ở đó mà ko dám đi ra chỗ khác….chiếc xe, ngày càng tới gần
-Cẩn thận! _1 giọng nói ấm áp vang lên, rồi 1 bàn tay lại xô nó ra….
Chiếc xe dừng lại, cậu ngã xuống, dòng máu đỏ từ người chảy ra. Nó khóc, lần đầu tiên nó khóc sau ngần kia năm được đào tạo.
Nó chạy đến chỗ cậu , nhìn vết thương trên người cậu, cắn chặt răng, ko thốt lên lời. 1 khuôn mặt đẹp như thiên xứ, 1 ánh mắt trong veo màu nâu, 1 chiếc mũi cao…Nó quỳ xuống, đưa tay nhấc tay cậu lên, bàn tay vẫn ấp ám…
Đó… chẳng phải là Tuấn sao?
Nó bàng hoàng trước cảnh tượng này…MỌi người chạy đến…tiếng còi xe cấp cứu vang lên…Nó ngồi trên xe, các thầy cô cũng ngồi trên xe, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng, nhưng ai ai cũng lo lắng cho cậu
Tít tít tít…_tiếng điện thoại của nó vang lên
-Ba
-Ưm, con gái, thi tốt ko con
-Tốt ạ! Nhưng…
-Ưm vậy là tốt, con về nhà ngay đi, bố có việc muốn con làm đây, con của bố. Bố yêu con nhiều.
Chưa để nó nói hết câu thì bố nó dã cúp máy. 1 lúc sau, khi Tuấn đang cấp cứu
-Em có việc phải đi!
-Hả? Nhưng, ừ thôi đi đi
Nó đi ra khỏi phòng chờ, nghe thấy đầy những tiếng nói của thầy cô
-Cái con bé này, người ta cứu thì phải ở lại chăm sóc chứ, sao về thế
-Đúng đó, vô trách nhiệm quá
-Phải con tôi thì…
-Im hết đi!_ thầy hiệu trưởng quát, cả phòng lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thich-cau-roi-day/1617478/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.