Là khách mời đặc biệt biểu diễn tại trường cấp ba Thập Tam, Phương Nghiên Duy ban đầu định mua một bó hoa mang đến, nhưng vì đúng dịp Thanh Minh nên tiệm hoa chỉ toàn bán cúc mà lại bị độn giá bán không hề rẻ. Lộ Chấp bảo như vậy không ổn, bản thân cậu cũng thấy thế nên đành đến tay không.
Lễ kỷ niệm của trường Thập Tam được tổ chức đơn giản hơn so với trường Lộ Dữ, sân khấu qua loa thiếu không khí, trang phục và đạo cụ cũng bình thường. Giáo viên trang điểm chỉ gắn thêm vài đoạn lụa mỏng màu khói xanh lên trang phục của cậu rồi để cậu lên sân khấu.
Ánh đèn nhạt chảy từ trên xuống dàn trải khắp dây đàn mà cậu gảy, xuyên qua những hạt bụi nhỏ li ti bao phủ lấy cậu thiếu niên ngồi giữa.
Khi bản nhạc kết thúc, hiệu trưởng của trường Thập Tam cười rạng rỡ.
"Đây mới gọi là văn hóa nghệ thuật, học sinh trường Lộ Dữ đúng là chất lượng không tầm thường." Hiệu trưởng nói, "Cậu có hứng thú đến học tại trường chúng tôi không?"
Phương Nghiên Duy mở miệng, suýt nữa buột miệng nói "Em là kẻ mù chữ".
"Cậu ấy không có hứng thú." Tóc vàng chen vào nói.
Hiệu trưởng thầm giật mình.
"Thật tiếc quá, giỏi vậy mà không phải học ở trường chúng tôi." Hiệu trưởng lẩm bẩm rồi rời đi.
Một đứa trẻ giỏi chỉ cần một cú đấm là hạ gục người ta, Phương Nghiên Duy thầm nghĩ.
"Bạn học Phương." Tóc vàng nói, "Tôi tiễn cậu ra khỏi trường."
"Cảm ơn." Phương Nghiên Duy xách hộp đàn, đi theo gã ra ngoài.
"Cậu có quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thuc-su-khong-co-quyen-ru-cau-ta/1101772/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.