"Phương Nghiên Duy!" Đoạn Vân đứng trước cửa sổ gọi, "Còn ba phút nữa là diễn rồi, cậu chỉnh dây xong chưa?"
Phương Nghiên Duy không để ý.
Đoạn Vân nói: "Tôi đi lấy một bao tải óc chó cho cậu mang về đập từ từ."
Cái tính ngang ngược như thế, ai chiều mà ra?
"Tới liền." Phương Nghiên Duy từ cơn ngẩn ngơ tỉnh lại, cậu nhận chuỗi hạt từ tay Lộ Chấp.
Sau hai năm rưỡi, cậu lại ngửi thấy mùi đàn hương như trong miền ký ức.
"Vị khách này, có lẽ cậu cần đi qua tiền sảnh..." Thấy mặt Lộ Chấp, Đoạn Vân ngây người.
"Cậu ấy là... khách của tôi." Phương Nghiên Duy nói.
"Vậy thì cậu tiếp đi." Đoạn Vân liếc nhìn rồi quay đi, "Tôi ra diễn trước."
Phương Nghiên Duy cảm thấy câu nói đó có gì không đúng lắm.
Nhưng cậu không kịp suy nghĩ kỹ.
"Cậu đến một mình sao?" Cậu hỏi Lộ Chấp.
"Đi với bạn." Lộ Chấp lạnh lùng đáp.
Bạn?
Bạn nào?
Là cô gái đó, con gái của giáo sư Hứa sao?
Cảm giác bất an mơ hồ khiến cậu thấy có chút mất mát.
"Tiền sảnh đi lối này." Cậu chỉ đường cho Lộ Chấp.
"Đợi lát nữa kết thúc buổi diễn cùng nhau ăn tối nhé?" Cậu hỏi.
Lộ Chấp nhìn cậu một lúc rồi nói: "Được."
Phương Nghiên Duy lúc này mới xoay người rời đi.
Hai năm rưỡi không gặp, Phương Nghiên Duy đã cao thêm một chút, đường nét khuôn mặt trưởng thành hơn, vẻ trẻ con ngày xưa phai nhạt đi nhiều, người lại càng rạng rỡ.
Bộ trường sam màu nguyệt bạch giản dị trên người cậu thoạt nhìn giống như một thư sinh ngoan ngoãn, nhưng khi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-thuc-su-khong-co-quyen-ru-cau-ta/525226/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.