"Triệu Sảnh?" Bất ngờ nghe thấy cái tên này làm cho Trương Thuỵ cảnh giác ngay, người hơi nghiêng ra tránh khỏi tay Cận Chu: "Mày hỏi cái này để làm gì?"
"Hỏi thì mày cứ trả lời đi." Cánh tay Cận Chu vẫn còn đang khoác trên vai Trương Thuỵ. Cậu thuận mắt nhìn xung quanh một vòng, kéo mạnh Trương Thuỵ về phía mình, hếch hếch cằm chỉ về phía cửa toà, đè thấp giọng nói: "Hay không thôi tụi mình vào kiện tiếp nhé?"
Ý tứ uy hiếp không thể rõ ràng hơn được nữa.
"Đừng, anh hai ơi có gì từ từ nói." Trương Thuỵ lại rụt vai về, cẩn thận hỏi dò: "Mày với thư kí Triệu... là bạn hả?"
Dù thế nào thì là bạn vẫn tốt hơn là thù, phải xác nhận trước một chút rồi Trương Thuỵ mới biết nên nói cái gì.
Cận Chu tất nhiên cũng không thể cho Trương Thuỵ dẫn dắt, hỏi ngược lại: "Bây giờ là tao hỏi mày hay là mày hỏi tao?"
Trương Thuỵ ít nhiều gì cũng cảm nhận được ý tứ thù địch bên này, châm chước nói: "Tao với thư kí Triệu không thân lắm, chỉ có qua lại bên phía công việc thôi."
Cận Chu lập tức ép sát hỏi: "Công việc gì?"
Lần này Trương Thuỵ lại ngậm chặt miệng, đẩy chủ đề này ra xa: "Cái này có liên quan gì tới chị Lưu không?"
"Tao phát hiện ra mày nói nhảm nhiều thật đấy." Cận Chu rút tay ra khỏi vai Trương Thuỵ, bước nhanh về phía toà án: "Tao lười phí lời với mày, ra tòa kiện tiếp đi."
"Không phải, có gì từ từ nói mà." Trương Thuỵ vội vàng kéo Cận Chu lại: "Tao trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-trang-rong/2408811/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.