Edit: Tiêu Vân
Beta: Jian
Sau tiếng sấm đầu tiên, giọt mưa đầu tiên tí tách rơi xuống mặt đất.
Tần Thập Ngũ sợ nhất khi trời mưa, quần áo cậu vừa mới thay xong, còn chưa ăn diện được nửa tiếng, sao có thể để bị dầm mưa được?
Cậu là kẻ cực kỳ sĩ diện, cái tính này là được di truyền từ Lộ Đồng, lúc này nhìn thấy trời đang mưa, cậu quýnh quáng phi nhanh hơn cả thỏ chạy bay vào trong nhà.
Tần Sơ chậm rãi bước vào nhà, Tần Thập Ngũ vẫn còn đang tiếp tục hăng say tẩy não hắn “Ba, con thề là con không có lừa ba đâu, con mà lừa ba cho sét đánh con chết luôn được không?!”
Cậu vừa dứt lời, Triệu Yến hỏi “Tần Thập Ngũ, em gọi ai đó?”
Cô nghi ngờ nhìn Tần Thập Ngũ, Triệu Yến rõ ràng đã nghe thấy tiếng “ba”.
“Em có gọi ai đâu” Tần Thập Ngũ ngay lập tức chối bay chối biến.
Tần Sơ đi về phía ghế sopha, ngồi xuống sopha định mở TV ra xem.
Tần Thập Ngũ thấy vậy, chân chó nịnh nọt ngồi bên cạnh hắn “Ba à, con biết sự thật này rất khó để “tiêu hóa”, nhưng mà ba cứ thử nghĩ kỹ lại xem, một thằng đàn ông con trai mười lăm tuổi đỉnh thiên lập địa, có ai lại đi nhận một người cùng tuổi làm ba của mình chứ? Có phải đang thi kể chuyện cười đâu! Cho nên, lời của con nói cực kỳ đáng tin, ba nói có đúng không?”
Ánh mắt cún con của Tần Thập Ngũ vô cùng tha thiết nhìn chăm chăm vào Tần Sơ, chỉ thiếu nước lè lưỡi cún ra moe moe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-tro-lai-thoi-trung-hoc-cua-ba-minh/2075828/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.