edit:bkhv
Chờ Cố Trữ phát thanh xong, chở Bạch Thuần Khiết về nhà đã là 1 giờ sáng. Dù đã buồn ngủ đến ngáp lên ngáp xuống nhưng Bạch Thuần Khiết vẫn dọn dẹp này nọ một chút rồi mới nghỉ ngơi.
Tiếng động từ phòng đối diện truyền đến rốt cục khiến Lục Cảnh Hàng ngồi không yên, đành mở cửa lao ra, Tiểu Tiện Viên cũng lắc lắc mông theo sau anh đến trước cửa nhà Bạch Thuần Khiết. Cửa mở, nhìn quần áo nằm vất vưởng trên giường trên sàn, anh đột nhiên ngớ ra không biết nên nói gì.
“Tôi còn tưởng anh nghỉ ngơi rồi, nếu không ngủ vậy giúp đem quần áo tôi còn để ở nhà anh qua đây được không?” Vừa nói, cô vừa chỉa chỉa mắt cá chân tàn tật của mình.
“Cô định làm gì? Về nhà?” Không cho phép, dù Bạch Kiến Sinh không dặn trước, anh cũng không cho phép Bạch Thuần Khiết đi.
Không nghĩ tới Lục Cảnh Hàng phản ứng mạnh như vậy, cô mất hứng, nói chuyện cũng yểu xìu “Tôi đâu định về nhà.”
Đôi mắt anh lóe lên sắc bén “Vậy cô muốn làm gì?”
“Tôi, tôi thấy mớ quần áo này đem bán cũng được chút tiền…”
Áp lực xuất hiện từ lúc Lục Cảnh Hàng vào nhà rốt cục giảm bớt, nhìn khuôn mặt có chút mệt mỏi với đôi mắt hồng hồng của người trước mặt, tim anh nhói một cái, không nói gì nữa, anh xoay người về nhà lấy quần áo giúp cô.
Lúc trong phòng chỉ còn Bạch Thuần Khiết cùng Tiểu Tiện Viên, cún ta ngước đôi mắt ươn ướt nhìn cô, xem ra nếu có thể với đến bả vai Bạch Thuần Khiết, nó nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-va-boss-that-trong-sang/878/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.