Nó trở về nhà với một trái tim nặng trĩu. Bất giác trườn xuống giường nó trí óc nó lại hiện lên hình ảnh và câu nói của Vy. Thật đau...
Nó ôm lấy chiếc gối bên cạnh, mắt nó tự nhiên ướt.
Dưới tầng trệt bố nó đi lên gõ cửa phòng
_" Ân con không ăn cơm à, hôm nay có món con thích đấy"
Nó không mở cửa. Chỉ nói vọng ra " con không ăn đâu ạ".
Bố nó lắc đầu đi xuống. Ông mỉm cười nghĩ " đứa con gái này, ngày càng giống con gái hơn rồi".
Trong phòng yên ắng đến kì lạ có thể nghe được tiếng mèo kêu rõ mồn một. Nó thiếp dần đi.
- ------- vạch ngăn cách thời gian-------
Từng ngày trôi qua với nó như một bài kiểm tra. Nó mệt mỏi và ko muốn gặp bất cứ ai, Cả anh lẫn hắn.
Và cứ thế ngày 24/12 cũng đến.
Điểm * tập kết* của cả lớp là nhà Tuấn. Đương nhiên nó cũng đi
Cô, nó, nhỏ sang nhà Tuấn mua chút đồ và bắt tay vào nấu ăn. Cả bọn vừa hì hục nấu vừa nói huyện vô cùng vui vẻ. Đúng là dành thời gian cho bạn bè tốt hơn là ngồi ở nhà một mình vào đêm giáng sinh. Xong phần thức ăn nó và cô cùng nhau về nhà nó. Phần trang trí thì để lại cho những đấng mày râu của lớp.
7h tối
Trong căn phòng quen thuộc của nó chỉ toàn là tiếng la rầy của cô. Lý do rất đơn giản, là cái gu ăn mặc quê một cục của nó.
" áo quần của cậu đâu hết rồi". Cô la lên
" tớ cũng không biết nữa".
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-va-cau-hai-ta-co-the-sao/1216618/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.