Nó trở lại phòng, đặt hộp quà lên bàn nó ngồi xuống học tiếp. Nhưng tự dưng nó thấy hắn trở nên khó chịu. Nó viết sai quay sang hắn hỏi mượn:
- Nè lãng tử cho mượn cây bút xóa chút.
Vậy mà hắn lại cau có " Hết rồi, đi mượn người khác đi". Đấy thế có đáng ghét không cơ chứ ( thật ra ảnh cau có là vì chuyện khác ^-^).Nó mượn thì hắn khó khăn thế đấy còn nhỏ thì hắn cho mượn liền hà, Theo nó có lẽ hắn thích nhỏ rồi. Nghĩ đến trong lòng nó lại có chút nhói...
Khi tất cả mọi người đều về hết nó bắt tay vào nấu ăn. Cũng may nó học khá tốt môn nữ công gia chánh ở trường nên không phải chật vật gì mấy với các món ăn. Dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp nó thay đồ, bày biện đâu ra đó. Rồi nó ngồi chờ, nó đã dặn bố tối nay về sớm... Nó đợi rất lâu, lâu lắm đã chín giờ đêm sao bố vẫn chưa về nó lo lắng. sợ bố gặp chuyện không may. Nó nhấc điện thoại lên gọi vào số của bố...điện thoại đổ chuông...Từ đầu dây bên kia một giọng nói quen thuộc vang lên, nó thở phào nhẹ nhõm.
- Kiều Ân à con.
- Dạ.
- Con gọi bố có việc gì không?
- Sao bố chưa về vậy?
- Tối nay bố tăng ca.
- Mấy giờ bố mới về ạ.
- Chắc bố ở lại đây luôn, bố còn phải làm thuyết trình. Về nhà không có máy vi tính con à.
- Nó im lặng một lúc lâu rồi lên tiếng. " Vâng ạ". Cúp máy, gương mặt nó hiện rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-va-cau-hai-ta-co-the-sao/1216644/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.