Đêm cung yến đó, tôi mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự.
Làm một tiện nữ lả lơi đạt tiêu chuẩn, lúc này đương nhiên tôi sẽ không thành thật tự mình ngồi đó.
Tôi mỏng manh không xương tựa vào lòng Tiêu Kỳ, ánh mắt chọc vào bánh ngọt trên bàn.
"Bệ hạ, aaa —"
Tôi liếc qua khoé mắt thấy vài lão thần đã bắt đầu đỡ trán nhìn không nổi nữa.
Nhưng Tiêu Kỳ cứ như thể hoàn toàn không phát hiện ra, cầm một miếng đút cho tôi ăn.
Còn cười tủm tỉm lau khoé miệng cho tôi: "Thanh Thanh thật nghịch ngợm."
- -- Thật nghịch ngợm... Thanh Thanh...
- -- Í da gà rơi đầy đất.
[Ngươi dám thử rơi một cái cho trẫm xem thử xem?]
Trên mặt một mớ ôn nhu, nhưng trong lòng lại lạnh giọng cảnh cáo tôi.
Tôi: "Bệ hạ, nhất định phải như thế này sao..."
Tôi nhìn người cha coi trọng thể diện nhất của mình, mặt sắp đỏ thành màu gan heo rồi.
[Ngươi vẫn để ý cha ngươi nghĩ thế nào sao?]
[Không để ý, không để ý. Nhưng mà bệ hạ, ngài đồng ý rồi đó, phải sắp xếp cho tiểu nương của ta.]
[Quân vô hí ngôn.]
Tôi dịu dàng lên tiếng: "Bệ hạ, thần thiếp rót rượu cho ngài."
Tôi rướn người, rót cho Tiêu Kỳ một ly rượu, đang định lả lơi đút cho hắn uống thì đảo mắt liếc nhìn liền thấy trong góc có một công tử mặc thanh sam đang ngồi.
(*) Thanh sam: quần áo máu xanh.
Trái tim trong phút chốc bị bắn trúng.
- -- Huhu bạch nguyệt quang của tôi...
[Bạch nguyệt quang là cái gì?"] - Trong lòng Tiêu Kỳ hỏi tôi.
Tôi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-va-hoang-thuong-tam-y-tuong-thong/1902907/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.