Diễn xuất《Tây Lâu Kí》cuối cùng cũng ra chào cảm ơn trong tiếng vỗ tay của khán giả.
Thanh Tranh nhìn các diễn viên còn đang trên sân khấu đọc lời cảm ơn, liền đi ra phía sau sân khấu trước.
Đứng cả nửa ngày có chút khát nước, cô tới máy lọc nước trong hành lang cầm cốc giấy rót nước.
Đợi cô từ từ uống hết nước, bất thình lình bị người ta vỗ một cái vào vai, cô quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai, ngược lại ngửi thấy một hương thơm như lan như quế.
Từ một bên khác truyền tới một tràng cười khe khẽ, cuối cùng cô mới biết mình bị chọc.
Đồng An Chi từ sau người Thanh Tranh tao nhã bước ra, mỉm cười nói: "Đang nghĩ cái gì mà chăm chú thế?"
"Đang hồi tưởng lại dư âm của vở kịch lúc nãy." Lúc nãy trên sân khấu hát cái gì cô không biết, cô chỉ biết vở kịch ở trong lòng mình sau khi trăm xoay ngàn chuyển, rồi cũng quay về vị trí ban đầu.
"Nhân vật nam chính đẹp trai không?" Đồng An Chi dí dỏm hướng cô nháy nháy mắt."
"... Rất đẹp trai." Thanh Tranh ăn ngay nói thật trả lời.
"Thế có vừa gặp đã yêu không?"
"Không." Năm đó cô thật sự có... còn bây giờ thì, "Tôi đối với cô càng chung tình hơn đấy."
Tiếng huyên náo ồn ào của người tới người lui trên hành lang dần vang lên lớn hơn, cô vô ý nghiêng đầu nhìn đằng trước, chợt nhìn thấy người mặc trang phục diễn kịch, mặt như Ngọc trên mũ* - Tô Phách đang bước về phía bên này, hình tượng này, dùng phong nguyệt vô biên để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-van-nho-anh-nhu-luc-ban-dau/2421944/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.