Thanh Tranh đóng weibo, từ trên giường bò dậy, bởi cô ngửi thấy mùi thức ăn, mũi cô rất thính, vừa ngửi một cái đã nhận ra đang nấu canh cách thủy bồ câu hầm hạch đào.
Đầu tháng chín bài vở nhiều, đã rất lâu rồi cô không tới chỗ này của bà nội.
Lúc Thanh Tranh bước tới phòng khách nhỏ, liền nhìn thấy bà đang ngồi trên ghế xô-pha lật ảnh xem.
"Bà nội, bà lại xem nữa rồi. Bà xem không biết chán sao ạ?"
"Cháu gái của bà, bà làm sao có thể xem chán được chứ." Bà cụ Hứa hơi mập, nhưng rất nho nhã, đeo chiếc kính lão, một thân ngập tràn khí chất của phần tử tri thức, nhìn vào rất minh mẫn.
ThanhTranh mỉm cười, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh bà nội cùng nhau xem.
Trong cuốn album trên tay bà cụ đa số là cất giữ ảnh của cô thời học tiểu học. Trước mắt là tấm hình cô đánh đàn Cổ cầm--- mặc chiếc váy xòe công chúa, mày thấp xếch lên, trái lại ngập tràn phong cách biểu diễn nhí.
Bà cụ Hứa nói: "Lúc nhỏ cháu cứ hết học cái này lại tới lại tới học cái kia, tuổi tác còn nhỏ mà cần mẫn thức khuy dậy sớm, bà muốn bảo cháu học ít một chút, cháu còn không chịu.
Thanh Tranh cười tít mắt trả lời: "Không phải sau đó cháu không học Cổ cầm nữa sao?"
"Thế không phải còn học một đống những thứ khác?" Bà cụ lại lật xem ảnh thêm một lúc, nói, "Bà nghe chú hai cháu nói, gần đây nó đang làm Côn khúc, vậy cháu theo sau nó học, cũng muốn làm Hí khúc* sao?"
(*Hí khúc:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-van-nho-anh-nhu-luc-ban-dau/2421950/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.