Trên đường đến sân bay tôi không ngừng hối Quý Tiểu Quang tăng tốc, hận không thể một cước đá bay anh ta khỏi vị trí tay lái. Giữa đường phố lần đầu tiên cảm thấy dân số Trung Quốc thật sự là nhiều đến đáng sợ, xe chạy một lát thì tắc nghẽn, hoặc là đèn đỏ. Lòng tôi buồn phiền rối loạn, chỉ có thể không ngừng thêm dầu vào lửa khiến Quý Tiểu Quang vượt đèn đỏ, anh ta không chịu, tôi liền mắng anh ta nhát gan vô dụng. Quý Tiểu Quang cũng rất không bình tĩnh thấp giọng mắng, suýt nữa đụng vào chiếc xe phía trước.
F-ck! Thời khắc quan trọng Quý Tiểu Quang thắng lại, chờ đợi dòng người tản ra hết mới chạy tiếp, Audi A8 màu đen chạy với tốc độ con rùa, trong lúc đó tôi lại đứt quãng mắng Quý Tiểu Quang. Cuối cùng lúc 10 giờ đến sân bay. Đẩy cửa xe ra, tôi phóng nhanh lao ra, mặc Quý Tiểu Quang ở sau lưng hô to gọi nhỏ.
Tôi vừa mù quáng tìm kiếm bóng dáng ông chủ Ngôn vừa cẩn thận nghe thông báo cất cánh trong radio vang lên.
Ông chủ Ngôn đang ở đâu….đang ở đâu….ông chủ Ngôn của tôi đang ở đâu!
Lòng tôi nóng như lửa đốt nhìn xung quanh, từng giây từng phút trôi qua, tôi vẫn như ruồi bọ không đầu đập loạn nơi nơi. Thoáng bình ổn lại tâm trạng của mình, tôi tận lực nói với bản thân, ông chủ Ngôn cũng không khó tìm, anh ta nhất định đang ở góc nào đấy. Anh ta không thích tranh cãi ầm ĩ, sẽ phải tìm một góc khuất vắng vẻ.
Tôi bắt đầu tìm kiếm xem xét mỗi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/toi-yeu-nhan-dan-te/1990777/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.