Từ khi còn nhỏ tôi đã biết mình không giống những đứa trẻ bình thường khác . Tôi quá hiểu chuyện và có nhận thức riêng của mình về thứ xung quanh mình .
Lúc các đứa bé 3 , 4 tuổi vui chơi vô tư không biết gì thì tôi đã đối mặt với hai mẹ con lạ vào nhà , kẻ đã phá đi hạnh phúc gia đình của mình . Hận sao ? Đúng vậy tôi rất hận họ nhưng tôi đủ lý trí để bình tĩnh .
Tôi không khóc hay nháo cha mình về việc ông phản hội mẹ tôi cả mà chỉ im lặng dùng ánh mắt lạnh lùng không còn tia tình cảm nào .
Tôi luôn âm thầm làm khó hai mẹ con kia những bữa tiệc giao lưu nhà giàu , nhìn họ chật vật dùng dao nĩa mà tôi nhẹ cười khẩy .
Cha tôi đỏ cả mặt vì mất mặt với đối tác ...
Tôi nhìn hai mẹ con họ rồi nhẹ nói , câu nói ấy phát ra từ một đứa trẻ 5 tuổi .
" Thấy không ? Dù bà hay nó có cố gắng như nào thì vẫn là chim sẻ tầm thường thấp kém mà thôi sẽ không vụ cải tử như phượng hoàng đâu "
Tôi biết câu nói này đã dậy lòng thù hận của con nhóc Tô Anh kia .
Năm tôi 6 tuổi vì vụ tranh chấp với em gái Tô Anh mà bị mời lên giáo viên . Tôi từ xưa đến nay không phải một đứa trẻ ngoan ngoãn gì , khác với tôi thì nó lại là học sinh ngoan trong mắt giáo viên họ .
Họ thất vọng trách mắng tôi không biết nhường nhịn em mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tokyo-revengers-bat-ca-hai-tay/924635/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.