Hanagaki Takemichi đã đến.
Khoảnh khắc trông thấy dáng vóc gầy gò và gương mặt ngố tàu quen thuộc của Takemichi, Mikey như nhìn đến cứu rỗi cuối cùng của mình. Cậu nở một nụ cười thanh thản và dịu dàng.
"Mikey-kun, à thì... Mày vẫn khỏe chứ?"
Ngây ngốc như thường lệ nhỉ, Takemicchi. "Ừ." Mikey đáp.
Takemichi vẫn là Takemichi mít ướt ngày nào. Vừa gặp được cậu thôi mà cậu ta đã khóc lóc sướt mướt, bảo sao Matsuno Chifuyu lại nói Takemichi chưa hề đổi thay. Đôi mắt của Takemichi giống hệt trước đây, bầu trời xanh trong vắt, đơn thuần và sạch sẽ, phảng phất như mười hai năm lăn lộn xã hội cũng không thể làm vẩn đục vẻ đẹp kia.
Thời gian tàn nhẫn. Mikey thay đổi, Touman thay đổi, tất cả mọi người đều thay đổi, duy chỉ Hanagaki Takemichi vẫn giữ được bản tính lương thiện và nhiệt tình ban đầu.
Takemichi như một ngọn lửa đêm đông sưởi ấm cho những kẻ lạc lối vậy.
Mikey rũ mắt, che khuất đi âu sầu trong vũ trụ đen tuyền. Cậu nói, "Tao gọi mày đến đây vì tao có chuyện muốn nhờ mày."
"Nhờ á?"
Mikey gật đầu, "Tao đến đây để nhớ về chuyện của anh hai, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về. Thời còn trẻ ranh cứ thích lao vào đánh nhau, tao học được nhiều điều, cùng nhau khóc, cùng nhau cười, ai cũng hiểu nhau. Một Touman như thế đã lớn mạnh rồi nhỉ, hoài niệm thật."
Touman thật tốt. Khi ấy, Mikey thích nhất là được chạy xe cùng hội anh em vào những đêm muộn, trốn nhà đi ngắm bình minh và đoán xem Sao Hôm, Sao Mai ở đâu. Sau khi anh chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tokyo-revengers-nhung-ngay-hoan-luong-cua-sano-erika/1721600/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.