"Này, uống miếng nước đi."
Baji ném chai nước cho Mikey. Nếu như là thường ngày, cậu ta sẽ lập tức bắt được và cười khà khà đắc ý. Nhưng lần này thì không. Chai nước lăn xuống bên chân Mikey, mà cậu ta thì chỉ tựa đầu vào tường và nhìn vô định với cặp mắt trống rỗng. Mikey quá mệt mỏi, Baji biết điều đó. Tuy nhiên, hắn cũng khó lòng chấp nhận thằng bạn thuở bé của hắn tự đày đọa mình ra nông nỗi này.
Baji nhặt chai nước lên và gõ mạnh vào đầu Mikey, "Dậy!". Mikey vẫn không có động tĩnh. Lúc này, Baji khó chịu ra mặt. Hắn nắm lấy cổ áo Mikey và quát lớn, "Mày đang làm cái gì vậy!?"
"Đây là Mikey Vô Địch đấy sao!? Đây là thằng quỷ thiên tài ngày xưa vẫn luôn lên mặt với tao đấy sao!? Đây là người đứng đầu Touman, mơ mộng một ngày sẽ tạo nên thời đại bất lương của chúng ta đấy sao!?"
"Mikey, mày nhìn lại mày đi! Từ khi nào mày trở nên thảm hại thế này!?"
Từ khi nào? Từ khi nào mà Mikey trở nên thảm hại như thế này? Mikey cũng tự hỏi điều đó. Cậu không biết đáp án, ngay cả khi em gái đang ở bờ vực sống chết, cậu cũng chẳng rõ bản thân như thế nào. Có cái gì đó lạ lắm, nó kêu gào cậu phải buông bỏ, và cậu dường như sắp sa chân rồi.
"Nghe này, Mikey. Emma sẽ qua khỏi thôi, anh Shinichirou nhất định sẽ tỉnh lại, tất cả sẽ ổn nếu như mày cũng ổn. Vậy nên đứng dậy đi, Mikey. Đừng tự đắm chìm vào thế giới của mày nữa!"
"Touman đang chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tokyo-revengers-nhung-ngay-hoan-luong-cua-sano-erika/394474/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.