Nhưng kể từ sau trận tai nạn xe đó, tiểu thư không biết thuyết phục ông cụ như thế nào, bắt đầu ở nhà họ Tiết, lúc này bọn họ mới giật mình, tiểu thư có bao nhiêu dịu dàng xinh đẹp.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, cùng với tiếng tắt động cơ ô tô, ở cửa truyền đến âm thanh giày cao gót quen thuộc, chú Vượng đứng bên cạnh cửa, đợi phu nhân vào nhà.
Cửa lớn bị đẩy ra, giống như có gì đó khác lạ, Tiết Tuyết đứng ở bậc cầu thang bỗng nhiên hít sâu một hơi, nụ cười trên môi vừa say đắm lại tà ác giống như một đóa mạn đà la, trong không khí ẩn giấu một hơi thở ngọt ngào khác thường.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, một giây sau, nụ cười kia vẫn dịu dàng xinh đẹp như ngày thường.
"Phu nhân, hoan nghênh..."
Lời còn chưa dứt, chú Vượng khom sống lưng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía cửa, bên cạnh Vân Như là một một bé gái - - giống hệt như một con búp bê tinh xảo.
"Ừm."
Cô bé giống như có chút sợ hãi, nhẹ nhàng trốn ở phía sau người phụ nữ, bàn tay bé nhỏ cầm chặt ngón tay Vân Như, giống như đây chính là điểm tựa duy nhất của cô bé.
"Vị này là?" Trong đầu quản gia xoay chuyển cả trăm suy nghĩ, đây hiển nhiên không phải là con cái của ai đó trong đám bạn bè của Vân Như, cô bé này tuy có dáng vẻ xinh đẹp, nhưng sự sợ hãi cùng câu nệ trên người hiển nhiên không xuất phát từ con nhà danh giá hay giàu có.
"Đây chính là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-cuong-sung-doc-the-kho-thuan-phuc/538182/chuong-5-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.