Dường như Tiết Nhu bị hoảng sợ, trong hốc mắt tràn ngập nước lại muốn rơi xuống, nhìn vào chỉ thấy vô cùng đáng thương tội nghiệp.
‘Quần áo của con không cẩn thận bị hỏng, váy này là chị cho con mượn.’
Tiểu Tuyết gật đầu, chứng minh những lời này.
‘Tiểu Nhu mặc chiếc váy này rất đẹp, con đưa cho em mượn đó.’
Vân Như hung hăng trừng mắt nhìn hai người, chỉ cảm thấy khổ tâm bao lâu nay của bà ta đều bị uổng phí, nhưng hiện giờ thời gian gấp gáp, bà ta cũng không có thời gian để cho hai người này kì kèo mè nheo đi thay quần áo, làm tóc nữa.
‘Được rồi, anh thấy Tiểu Tuyết mặc như thế cũng rất đẹp, em đừng nóng giận nữa.’
Không biết từ lúc nào, Tiết Cảnh cũng đã đi ra khỏi xe, nói đỡ một câu, Tiết Nhu lập tức cảm kích cười lại, để cho Tiết Cảnh từ trước đến nay luôn bị vợ đàn áp lại càng cảm thấy thoải mái trong lòng.
Tiết Tuyết ở bên cạnh nhìn, trong ánh mắt hiện lên hàm xúc không rõ ràng.
Thật là, kiếp trước đã phát hiện ra, tính tình của ba yếu đuối sẽ luôn giúp em gái nói chuyện, vì sao ư, bởi vì người em gái luôn có vẻ ngoan ngoãn này sao?
Vân Như hừ một tiếng, trong lòng càng thêm bất mãn với Tiết Nhu, thật là, váy đẹp như thế sao lại tùy tiện làm hỏng, tuy váy mà bà ta mua cho Tiết Nhu không hề sang quý như của Tiết Tuyết, nhưng cũng không phải những đồ mà người bình thường có thể mặc được.
Cô bé mồ côi này, căn bản không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-cuong-sung-doc-the-kho-thuan-phuc/538202/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.