“Bạn học của tôi, đều nói bộ dạng ba tôi rất tuấn tú, không biết có phải do mỗi ngày tôi đều cùng ở một chỗ với ông hay không, tôi nhìn túi gia xinh đẹp đó đến có chút phát phiền.”
Chữ gia bị dùng bút màu đỏ ghi chú sai lỗi chính tả.
“Tôi cảm thấy ba không có đẹp mắt bằng mẹ tôi, mẹ tôi có một mái tóc đen nhánh, đôi mắt thật to, lông mi cong cong, hàm răng chỉnh tề, lúc cười rộ lên, trên khuôn mặt còn có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt......”
300 chữ tiếp theo, viết đều là nội dung về mẹ Cảnh Hảo Hảo.
Ở cuối cùng bài văn, giáo viên cho “2” điểm, còn mang theo lời bình luận, nói là viết về ba của tôi, không phải là mẹ của tôi!
Bài văn rất buồn tẻ, không có tính nội dung thực tế, hành văn ngây thơ có chút buồn cười, nhưng Lương Thần lại cẩn thận xem xong từng chữ một.
Hiệu trưởng Phương đều nói chuyện mình có thể nhớ về Cảnh Hảo Hảo ra.
Đại đa số đều là một ít chuyện lý thú lúc nhỏ, bởi vì là trấn nhỏ, chuyện lý thú đều có vẻ có chút đơn điệu, Lương Thần lại nghe đặc biệt cẩn thận.
Nghe được chỗ buồn cười, mặt mày anh đều không tự giác cong lên.
Đến sau đó, hiệu trưởng Phương liền nói đến năm phát sinh lũ lụt trong trấn nhỏ kia, cũng nói đến cha mẹ Cảnh Hảo Hảo đều mắt, được nhà Thẩm Lương Niên chiếu cố.
Bắt đầu từ lúc đó, tựa hồ cũng không có chuyện tốt đẹp gì.
“Còn nhớ lão Thẩm bệnh nặng, con trai ruột của ông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/863236/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.