Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo nói ra muốn thứ gì đó với Lương Thần.
Giọng nói của cô, nhẹ nhàng ôn nhu, tuy rằng không mang ý tứ vui mừng gì, nhưng lại làm cho đáy lòng Lương Thần trong nháy mắt liền thoải mái một chút.
Sắc mặt anh, cũng dịu đi rất nhiều, biểu hiện như là đặc biệt hưởng thụ Cảnh Hảo Hảo lúc này, nhất thời dùng một ngữ khí thương lượng nói với Cảnh Hảo Hảo: “Em nói sớm một chút đi, không thích những thứ này, chúng ta liền không mua, chúng ta đi mua khối đá.”
......
Lương Thần mang theo Cảnh Hảo Hảo đi ra cửa hàng độc quyền của Chanel, liền tính toán đi đến bảng hướng dẫn nhìn một chút tầng nào có bán khối đá, kết quả Cảnh Hảo Hảo lại kéo tay anh, đứng ở tại chỗ nói:“Nơi này không có bán khối đá, tôi biết nơi nào có.”
Lương Thần được lực đạo chủ động nắm tay của Cảnh Hảo Hảo làm cho đáy lòng cực kỳ vui sướng, không nói hai lời gật gật đầu, nói: “Được, chúng ta liền đi nơi em nói.”
Cảnh Hảo Hảo mang Lương Thần đi là Thạch Đầu Ký.
Bên trong bán là đồ trang sức đá hình thù kỳ quái.
Thành phố Giang Sơn có vài cửa hàng mặt tiền, giá cả không mắc, Cảnh Hảo Hảo tùy ý chọn một tiệm gần đó.
Thật ra ý định ban đầu của cô, cũng không phải là đi mua khối đá.
Cô chỉ bởi vì, hiện tại Lương Thần mua đồ cho cô, cô không cần, chọc anh mất hứng, chính mình cũng chịu tội theo. Mà cô cần, đáy lòng lại không thoải mái. Cho nên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/863348/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.