Editor: May
Lương Thần cởi áo khoác, ném ở trên ghế sô pha một bên, liền đạp bước chân đi về phía Cảnh Hảo Hảo.
Lúc sắp tới gần bên người Cảnh Hảo Hảo, bước chân Lương Thần kìm lòng không đậu thả nhẹ đi.
Trước kia ban công mở ra, sau lại bởi vì cô thường xuyên ban đêm đến trên ban công ngây ngốc một mình, anh tìm người gắn một tầng thủy tinh trên ban công.
Hiện tại ánh mặt trời cách thủy tinh chiếu vào trên ban công, độ ấm ngược lại rất ấm áp, rất thoải mái.
Cảnh Hảo Hảo nửa nghẹo đầu, mặt trắng nõn khéo léo ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, có vẻ như là sứ trắng, lộ ra một tầng ánh sáng, cánh môi hồng hồng khẽ nhếch, không tiếng động hít vào thở ra, mắt nhắm chặt, lông mi thật dài như là hai cánh quạt nhỏ, rũ ở chỗ hốc mắc của cô, ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống, tạo ra một bóng râm.
Cô vốn thoạt nhìn đã làm cho người ta có một loại cảm giác sạch sẽ, hiện tại trên mặt phủ một tầng màu vàng kim, thoạt nhìn giống như là thiên sứ thần thánh.
Lương Thần nhìn đến cả người kìm lòng không đậu liền mỉm cười, đứng ở một bên, nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo thưởng thức.
Trong phòng rất im lặng, ánh mặt trời ấm áp, năm tháng yên tinh tốt đẹp, đáy lòng Lương Thần dâng lên một loại cảm giác an nhàn chưa bao giờ có, giống nhau trong nháy mắt, cách xa nhân thế hỗn loạn và thương giới anh lừa tôi gạt lục đục với nhau, làm cho anh không khỏi cảm thấy cả thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/863675/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.