Editor: May
Bước chân cô đi vội vàng, giống như là muốn chạy trốn thứ gì kinh khủng ở sau lưng, tay cầm lấy cánh tay Lương Thần của cô đặc biệt dùng sức, như là đang tìm thứ gì đó để chống đỡ.
Thẩm Lương Niên ngẩn ngơ đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo đi xa dần, bên tai anh, còn vờn quanh lời cô vừa mới nói: Thẩm Lương Niên, anh nhớ kỹ cho tôi, thương tổn qua đi, không còn tha thứ.
......
Cảnh Hảo Hảo cũng không quay đầu lại kéo Lương Thần đi thẳng tới bãi đỗ xe, lúc này cảnh tượng ồn ào ở phía sau, mới hoàn toàn mai danh ẩn tích ở bên tai cô.
Cảnh Hảo Hảo dừng lại bước chân, không có quay đầu nhìn Lương Thần phía sau, chỉ cúi đầu, im lặng ngây người trong chốc lát, mới đúng phía sau Lương Thần, có chút suy yếu mở miệng nói: “Tôi có thể ngốc một mình trong chốc lát không?”
Lương Thần nhìn nhìn vùng ngoại thành hoang vắng, trước không thôn sau không nhà, anh và cô chỉ có một chiếc xe, mở miệng nói: “Em muốn đi đâu? Anh đi với em. Nếu không, anh mang em về nhà, về nhà một người ngốc.”
Cảnh Hảo Hảo đưa lưng về phía Lương Thần lắc lắc đầu: “Tôi không muốn về nơi đó.”
Nơi đó không phải nhà của cô, đó chính là lồng vàng giam giữ cô.
Cảnh Hảo Hảo chịu đựng xúc động muốn khóc, nhỏ giọng với Lương Thần phía sau, có chút cầu xin nói: “Xin anh, để cho tôi một mình yên lặng một chút.”
Lương Thần yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng Cảnh Hảo Hảo trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/863895/chuong-376.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.