Editor: May
Cảnh Hảo Hảo lại gật gật đầu, đóng cửa xe lại.
Lương Thần hạ cửa kính xe xuống, nhìn bóng dáng Cảnh Hảo Hảo, hô một câu: “Hảo Hảo.”
Cảnh Hảo Hảo dậm chân, quay đầu nhìn về phía Lương Thần.
Lương Thần ngưng mắt nhìn cô một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: “Nếu không muốn gọi cho anh, tìm thím Lâm cũng được, thím ấy sẽ chuẩn bị tốt hết thảy cho em.”
Thần thái Cảnh Hảo Hảo hơi ngưng trệ một chút, Lương Thần cười cười với cô: “Đi lên đi.”
Cảnh Hảo Hảo nắm cà mèn, đứng ở tại chỗ giật mình sững sờ trong chốc lát, liền xoay người, vào khách sạn.
Lương Thần ngồi ở trong xe, nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất không thấy, hơn nửa ngày, mới đóng cửa kính xe, nghe tiếng gió lạnh thổi vù vù ra trong xe, nuốt nuốt nước miếng, lúc này mới chậm rãi khởi động xe, rời đi.
Có thể bởi vì vừa rồi nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần cũng không có cảm thấy đáy lòng quá khó chịu, chỉ là lúc xe chạy đến nửa đường, anh đột nhiên trở nên có chút không thích ứng.
Giống như anh từng nghĩ vậy, luôn bị vây trong trạng thái nhớ nhung, không đi gặp, có lẽ còn có thể chịu được, nhưng vừa thấy mặt, liền tương tư hơn rất nhiều.
Lương Thần rất muốn cứ như vậy lái xe, quay lại khách sạn Cảnh Hảo Hảo ở, mang cô cùng nhau về thành phố Giang Sơn với mình. Nhưng anh từng đáp ứng chính mình, dùng ảnh chụp trong video của anh và cô bức cô trở lại bên người mình, là ý niệm không tôn trọng cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864121/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.