Editor: May
Lúc ban đầu, anh nhớ rõ, anh thấy cô ngủ ở trong phòng rét lạnh, bán đất quê nhà đi, sau đó an bài cho cô một cái điều hòa.
Đó là tài sản còn sót lại cha anh để lại cho anh, anh không chút chần chờ và dừng lại.
Lúc đó, anh là không hề giữ lại bỏ ra cho cô như vậy, giống như cô, vì tình yêu của bọn họ, vì tương lai của bọn họ, cam tâm tình nguyện, không oán không hối.
Nhưng sau lại, sau lại rốt cuộc là làm sao vậy?
Anh không có kích tình, anh luôn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo như là một phần trên thân thể của mình, dứt bỏ không xong, lại đần độn vô vị, anh không dành tốt nhất, kinh hỉ nhất, cảm động nhất cho cô.
Nhưng cô thì sao? Vẫn đều là một ngày tiếp một ngày, luôn đối đãi với anh như ban đầu.
Lúc đó, bọn họ bần cùng như vậy, anh vì để cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt nhất, nỗ lực không ngừng.
Sau đó, anh xác thực thành công, anh kiếm tiền, anh có thể cho Cảnh Hảo Hảo trôi qua ngày tốt đến lúc trước bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng Cảnh Hảo Hảo lại muốn kết hôn, chỉ làchú rể không phải là anh.
Rốt cuộc là từ lúc nào, anh bắt đầu yên tâm thoải mái hưởng thụ giao ra của Cảnh Hảo Hảo, mà chính mình, lại trở nên giống như trong vô số đàn ông bên trong thành phố này, trong nhà có một, bên ngoài có một?
Hốc mắt Thẩm Lương Niên trở nên có chút ướt át, chậm rãi vươn tay, sờ soạng trong túi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/tong-giam-doc-doat-tinh-gianh-lai-vo-yeu/864265/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.